Chương 5: Hòn đảo tuyệt mệnh (4)
Xác chết?
Tại sao người phụ nữ đó lại tìm thức ăn trên xác chết?
Tô Bạch Cẩn im lặng nhìn chằm chằm vào nơi xa trong khu rừng, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, điều bất ngờ là xác chết mà Lâm Kiều nghĩ là đã chết, thực ra lại chưa chết, mà còn đánh nhau với họ.
Ngay lập tức, âm thanh ồn ào vang lên trong rừng.
Có Lâm Kiều, có Đại Tá, còn có Trần Mân và một giọng nói xa lạ khác, nghe có vẻ là giọng của một thiếu niên, trầm ấm mang theo chút lười biếng, cảm giác khá là không đứng đắn.
“Ha, ba người các người rốt cuộc muốn làm gì? Có phải thấy tôi trẻ đẹp nên nổi sắc tâm không?” Giọng của thiếu niên rất dễ nghe.
Lâm Kiều mặt đỏ bừng: “Ai nổi sắc tâm chứ, chúng tôi chỉ tưởng cậu đã chết, muốn tìm chút thức ăn thôi, đừng có mặt dày mà không biết xấu hổ!”
“Ôi… Vậy mà tôi giờ vẫn chưa chết, các người sao còn dây dưa không tha?” Thiếu niên thở dài.
Lâm Kiều lập tức nghẹn lời, thực ra cô ta cũng không muốn tiếp tục dây dưa, chỉ là hai người đồng bạn còn lại của cô ta rõ ràng không muốn bỏ qua cho người này.
Dù sao người này rõ ràng đã bị thương rất nặng, nhìn trông có vẻ không sống được lâu.
Vả lại bây giờ họ cũng không có nhiều thức ăn, thà để cho ba người họ còn hơn là cho một người sắp chết, như vậy cũng không tính là lãng phí đâu nhỉ?
Trần Mân nhận ra sự do dự của Lâm Kiều, lập tức lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm! Bắt cậu ta lại trước đã!”
Đại Tá đáp lại: “Được!”
Hai người họ một trái một phải, lập tức lao về phía thiếu niên, nhưng điều khiến họ không ngờ là rõ ràng thiếu niên đã bị thương nặng nhưng vẫn rất nhanh nhẹn!
Đại Tá có sức mạnh nhưng lại không có kỹ năng chiến đấu, may là bản lĩnh của Trần Mân cũng không tệ, ba người cứ dây dưa với nhau như vậy.
…
Âm thanh đánh nhau rất lớn, cũng không biết là cảnh tượng gì.
Tô Bạch Cẩn ở xa, nghe tiếng đánh nhau, ngồi yên lặng trên mặt đất, lưng dựa vào gốc đại thụ, nhìn lên bầu trời ngẩn ngơ, bởi vì quá mệt mỏi nên còn có chút buồn ngủ.
Bây giờ chân cô rất mỏi, mặc dù rất tò mò chuyện gì đang xảy ra ở phía trước nhưng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút vẫn tốt hơn.
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng âm thanh đánh nhau cũng dừng lại.
Tô Bạch Cẩn ngáp một cái, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của cô tràn đầy vẻ buồn ngủ nhưng cô không thể ngủ.
Thở dài một tiếng.
Tô Bạch Cẩn không tình nguyện đứng dậy, rồi tiếp tục tiến về nơi vừa xảy ra trận đánh nhau.
Không lâu sau.
Cô đã trông thấy ba người trong rừng kia cùng với một thiếu niên đẹp trai cả người đầy thương tích.
Thiếu niên rõ ràng đã rất mệt mỏi, trên khuôn mặt đẹp trai lại mang theo nụ cười cực kỳ kiêu ngạo, đôi mắt sâu thẳm khẽ híp lại, lạnh lùng nói: “Ha, các người nghĩ như vậy là có thể giết được tôi sao?”
Trần Mân không ngờ một người bị thương lại khó đối phó như vậy, hơi thở có chút dồn dập nói: “Chúng tôi chỉ cần thức ăn trên người cậu, sẽ không giết cậu…”
Thiếu niên lại cười nhếch môi: “Mấy người nghĩ tôi ngu à? Giao thức ăn ra, cái này có gì khác với việc giết tôi?”
Đại Tá lau mồ hôi, có chút gấp gáp nói: “Anh Trần, chi bằng chúng ta trực tiếp giết cậu ta đi! Đợi cậu ta chết rồi, chúng ta có thể tùy ý lấy những thứ trong không gian lưu trữ!”
Trần Mân không nói gì.
Ngược lại, Lâm Kiều lên tiếng ngăn cản: “Đại Tá, anh quá đáng rồi, chỉ cần để cậu ta giao thức ăn ra là được.”
“Kiều Kiều! Em không nhìn ra thằng nhóc này sẽ không giao thức ăn ra sao?” Đại Tá miễn cưỡng hỏi: “Có phải em thấy thằng nhóc này đẹp trai nên không nỡ ra tay không?”
Lâm Kiều mặt hơi đỏ, lại gấp gáp giải thích: “Cái này thì có liên quan gì đến đẹp trai hay không, em chỉ là… chỉ là không muốn giết người thôi.”
Đại Tá rõ ràng không tin Lâm Kiều.
Họ đã vào trò chơi này được mười ngày, có chuyện gì mà chưa từng trông thấy?
Nơi này không giống với hiện thực, mạng người ở đây không đáng giá, không phải bị quái vật giết chết thì cũng bị những người khác cướp đồ giết chết, hoặc là vô duyên vô cớ chết.
Bây giờ thức ăn của họ không đủ, nếu không giết người trước mắt này thì chắc chắn bọn họ sẽ đói chết!
Trần Mân dường như đoán được suy nghĩ của Đại Tá, lập tức mở miệng nói: “Đại Tá, hoặc là cậu ta chết, hoặc là chúng ta chết… Cậu quyết định đi.”
Còn cần quyết định gì nữa?
Ai cũng sẽ chọn để người khác chết, dù sao trong thế giới trò chơi này, cho dù giết người… thì cũng đâu có ai quan tâm?
Đại Tá trực tiếp lấy một con dao găm từ trong không gian ra, đây là vũ khí Trần Mân đã cho anh ta, bay giờ cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.
Nhưng ngay lúc này.
Thiếu niên bị thương đột nhiên cười khẽ, đôi mắt lạnh lùng cong cong như muốn câu dẫn người khác, cười nói: “Thật nực cười, các người thật sự nghĩ bản thân có thể quyết định sinh tử của tôi sao? Ha.”
BÙM!
Một đám sương trắng đột nhiên xuất hiện, thiếu niên tuyệt đẹp bị bao vây lại trực tiếp biến mất tại chỗ.
“Chuyện gì vậy? Người đâu mất rồi!” Đại Tá hoảng hốt nói.
Trần Mân dường như nghĩ tới gì đó, vẻ mặt u ám lập tức ra lệnh: “Đuổi theo!”
Chỉ thấy Trần Mân dẫn đầu, trực tiếp chạy về một hướng, Lâm Kiều và Đại Tá cũng chỉ có thể theo sau.
Tô Bạch Cẩn đang trốn trong rừng âm thầm chứng kiến tất cả, từ cuộc đối thoại của những người này, rất rõ ràng vì thức ăn không đủ, đã có người bắt đầu có ý đồ xấu.
Tô Bạch Cẩn lại cảm thán, may mà mình không bắt chuyện với ba người đó, nếu không chắc chắn mình sẽ chết rất thảm.
Nghĩ đến việc mình còn đủ đồ ăn cho ba ngày trong không gian lưu trữ, nếu ba người đó nói không sai, thời gian kết thúc trò chơi thật sự chỉ có năm ngày, thì chỉ cần cô ăn tiết kiệm, chắc chắn sẽ không chết đói.
Đợi một lúc, Tô Bạch Cẩn mới từ trong rừng bước ra.
Hiện giờ ba người này, coi như đã hoàn toàn mất dấu, Tô Bạch Cẩn không tìm được hướng đi, đoạn đường còn lại chỉ có thể phó mặc cho số phận.
…
Vào lúc chiều tối.
Tô Bạch Cẩn đi đi dừng dừng, cô cũng không biết rốt cuộc mình đã đi tới đâu.
Tìm một nơi kín đáo, cô lấy ra thức ăn trong không gian ra rồi bắt đầu ăn, sau đó lại nghiên cứu bảng hệ thống.
Quả nhiên trên bảng, cô tìm thấy một nút cài đặt, đại khái là chức năng ẩn bảng, tức là chỉ mình cô có thể thấy nội dung bảng, còn người khác thì không thể thấy.
Sau khi Tô Bạch Cẩn cài đặt bảng xong, cô tiếp tục gặm thức ăn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc này, bầu trời u ám đáng sợ.
Trong rừng, thỉnh thoảng lại có một cơn gió mát thổi qua, lá cây bị thổi xào xạc, giống như những nốt nhạc đáng sợ.
“Trời hôm nay, có vẻ như sắp mưa…” Tô Bạch Cẩn lẩm bẩm.
Như để xác nhận lời nói của Tô Bạch Cẩn.
Trên bầu trời u ám, đột nhiên có một tia chớp trắng lóe lên, ngay sau đó là một tiếng sấm rền vang!
Tô Bạch Cẩn: “…”
Thật sự khiến người ta không biết phải nói gì.
Tô Bạch Cẩn vội vàng đứng dậy nhìn xung quanh, muốn tìm xem có chỗ nào có thể trú mưa không, nếu không thì tìm một khoảng đất trống cũng được.
Cô nhớ trước đây đã đọc trong sách, đứng dưới cây khi có sấm sẽ bị sét đánh!
Cô thật sự không muốn thử cảm giác bị sét đánh chết.
Một tiếng sấm vang lên nữa —— ầm ầm.
Bầu trời u ám như bao phủ một tấm vải đen, mang theo một chút ánh sáng trắng, u ám treo trên cao.
Ngay sau đó gió mạnh nổi lên, cành cây trong rừng bị thổi loạn, hạt mưa lập tức rơi xuống như một tấm rèm nước.
Tô Bạch Cẩn bị mưa lớn xối ướt, nhưng may mà cô phát hiện ra một hang động, không kịp suy nghĩ, cô vội vàng chạy thẳng vào trong.
Nhưng vừa mới vào hang, cô lập tức cảm thấy mình bị cái gì đó cắn.
Shh, đau!
Sau đó cô ngất lịm đi, khi lại một lần nữa mở mắt, không ngoài dự đoán, cô nghe thấy…
“Bạn đã chết, vui lòng bắt đầu lại trò chơi!”
Tô Bạch Cẩn: “…”
Cái này, cũng có thể chết.
Cô thật sự rất là bất đắc dĩ.
Nhưng ngoài âm thanh của hệ thống, còn có một giọng nói khác vang lên.
“Ồ, tôi còn tưởng cô chết rồi cơ.”
Tô Bạch Cẩn vội vàng ngồi dậy, nhìn về phía có người nói chuyện, hóa ra là cậu thiếu niên có vẻ đẹp xuất chúng kia.
Chỉ là cậu thiếu niên dường như bị thương không nhẹ, sắc mặt hơi tái, toàn thân đầy vết máu, trông rất yếu ớt, như một cậu nhóc ốm yếu đáng thương.
Trên gương mặt tuyệt đẹp của cậu thiếu niên nở một nụ cười như thiên thần, chớp mắt, ngọt ngào yếu đuối nói: “Chị ơi… nếu chị nhìn tôi như vậy, tôi sẽ ngại lắm đó.”
Tô Bạch Cẩn mím môi: “…”
Nếu không phải cô đã thấy cậu thiếu niên này trước đó kiêu ngạo thế nào thì có lẽ cô thật sự sẽ nghĩ rằng, đây chỉ là một cậu thiếu niên ngoan ngoãn vô hại.