Chương 3: Hòn đảo tuyệt mệnh (2)
Ba người nghỉ ngơi tại chỗ.
Tô Bạch Cẩn lấy ra một phần nhỏ thức ăn trong không gian, chia cho hai người Trần Lâm và anh Lý, sau đó tự mình cũng cầm một miếng lương khô lặng lẽ nhai.
Vị hơi mặn, không ngon nhưng cũng chẳng dở, chỉ có thể nói, có thể nhét no bụng là tốt rồi.
Có lẽ vì thức ăn nên thái độ của Trần Lâm với Tô Bạch Cẩn rất tốt.
Sau khi ăn xong, không lâu sau hai người đã trở nên thân thiết, còn kể cho nhau nghe một số chuyện trước khi họ vào trò chơi.
Hóa ra anh Lý và Trần Lâm đến nơi kỳ lạ này sớm hơn Tô Bạch Cẩn vài ngày.
Ban đầu, họ là nhóm ba người, ngoài anh Lý và Trần Lâm thì còn có một người khác, người này đã tham gia hai nhiệm vụ trò chơi, nói cho họ nhiều chuyện về trò chơi này.
Ngoài giải thích cách thao tác bảng nhiệm vụ, còn nói chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống sẽ có thể rời khỏi đây.
Còn lý do tại sao giờ lại chỉ còn cô ta và anh Lý thì không đề cập đến.
Tô Bạch Cẩn cũng chọn không hỏi, sau khi trò chuyện thêm với Trần Lâm về một số chủ đề khác liền bàn bạc chuẩn bị nghỉ ngơi cùng nhau tối nay.
Đêm xuống.
Khu rừng âm u trở nên kỳ dị khủng bố, xung quanh tối đen như mực, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện những sinh vật kỳ lạ.
Anh Lý nói: “Bạch Cẩn, ở đây có quái vật tồn tại, ban đêm không được đốt lửa, cũng không được ngủ dưới đất, ban đêm chỉ có thể ngủ trên cây, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Dù sao thì anh Lý với Trần Lâm có thể sống đến giờ này cũng là do một mực tuân thủ lời nhắc nhở đó.
Tô Bạch Cẩn cũng biết có quái vật tồn tại, gật đầu nói: “Được, em đã biết.”
Trần Lâm kéo cô, buồn bã nói: “Bạch Cẩn, cậu có biết không, ở chỗ này tớ thực sự rất sợ.
Mỗi ngày tớ đều tưởng tượng, nơi này có thể là một căn cứ thí nghiệm nào đó, còn chúng ta là những sản phẩm thí nghiệm được đưa đến, cho dù hoàn thành nhiệm vụ thì có lẽ số phận của chúng ta cũng chẳng tốt được đến đâu.”
Tô Bạch Cẩn vỗ nhẹ lưng cô ta: “Không sao đâu, đây có thể chỉ là ảo giác thôi.”
Trần Lâm điên cuồng lắc đầu, ôm đầu nói: “Không thể là ảo giác được! Tất cả đều quá chân thật, làm sao có thể là ảo giác?
Huhuhu… Tớ nhớ nhà, tớ muốn về, rõ ràng tớ chỉ đang ở nhà đọc sách thôi mà, tại sao lại xuất hiện ở đây, tham gia cái trò chơi này…”
Tô Bạch Cẩn không biết làm thế nào để an ủi Trần Lâm, cô cũng cảm thấy thực sự vô cùng chân thật, rõ ràng cô vừa mới bên bờ cái chết nhưng lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Cô thậm chí còn không biết, trong hiện thực cô còn sống hay đã chết.
Anh Lý bên cạnh thở dài: “Nếu có thể, anh hy vọng chúng ta chỉ đang bị thôi miên, ngủ một giấc dậy, phát hiện tất cả mọi chuyện chỉ là giấc mơ.”
Trần Lâm im lặng, chỉ có nước mắt không ngừng rơi, không lâu sau liền tê tâm liệt phế khóc oà lên, tuổi còn trẻ mà giờ lại phải trải qua những điều này, trong lòng chắc chắn rất sợ hãi.
Tâm trạng Tô Bạch Cẩn cũng u ám nhưng cô không muốn khóc, vào giây phút cuối cùng khi cái chết ập đến, cô nghĩ mình đã bị cả thế giới bỏ rơi.
Giờ đây vẫn còn sống tốt, còn sống lại hai lần, loại tâm trạng phức tạp này, thực sự không biết nên diễn tả thế nào.
“Được rồi, chuẩn bị nghỉ ngơi đi, mai chúng ta còn phải tiến vào sâu trong rừng.” Anh Lý trầm giọng nói.
Tô Bạch Cẩn hỏi: “Tại sao lại phải vào sâu trong rừng?”
Anh Lý không trả lời, Trần Lâm cũng ngừng khóc, không trả lời câu hỏi này.
Tô Bạch Cẩn mím môi, biết hai người này mặc dù vì thức ăn mà mối quan hệ với cô đã thân thiết hơn một chút nhưng vẫn sẽ giữ lại vài điêu.
Dưới ánh trăng mờ tối, cả ba người chuẩn bị leo lên cây lớn gần đó để nghỉ ngơi.
Chỉ có điều từ nhỏ thể chất của Tô Bạch Cẩn đã kém, tốn rất nhiều sức mới leo được lên cây.
Cảnh này rơi vào mắt anh Lý, anh ta hơi tiếc nuối lắc đầu.
Chỉ có điều Tô Bạch Cẩn không nhìn thấy, sau khi leo lên cây, cô mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Ngủ trên cây, đây là lần đầu tiên trong đời Tô Bạch Cần được trải nghiệm.
Chỉ là cô có chút không ngủ được, bèn mở bảng nhiệm vụ trên cổ tay ra, nhìn thấy nhiệm vụ hiển thị ‘Hòn đảo tuyệt mệnh’ ‘Trốn thoát’ bèn nghĩ chắc hẳn là nghĩa đen, phải sống sót chạy trốn.
Sau đó cô lại thử nhấn vào một nút khác nhưng chức năng cửa hàng lại hiện thông báo tạm thời không thể mở.
Có vẻ như tạm thời vẫn chưa thể mở.
Tô Bạch Cẩn từ bỏ việc tiếp tục nghiên cứu, dự định nghỉ ngơi thật tốt một đêm, dù sao mai còn phải tiếp tục thăm dò nên việc phục hồi thể lực rất quan trọng.
Tuy nhiên, Tô Bạch Cẩn vẫn ngủ không ngon, cả đêm chẳng lúc nào cảm thấy không thoải mái, ngủ trên cây thật sự rất khó chịu.
Sắc trời tờ mờ sáng.
Tô Bạch Cẩn mệt mỏi mở mắt, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của Trần Lâm!
“Á—— Có rắn!” Giọng Trần Lâm vô cùng chói tai, cả khu rừng vì tiếng thét của cô ta mà tạo ra động tĩnh.
Anh Lý lập tức nhảy xuống cây, chạy đến dưới cây của Trần Lâm: “Đừng cử động! Trần Lâm, em đừng cử động!”
Tô Bạch Cẩn cũng vội vàng xuống cây, nhìn chằm chằm vào con trăn cách Trần Lâm chưa đầy một mét, trong lòng có chút lo sợ.
Trăn là loài có kích thước tương đối lớn, thân to khỏe và sức mạnh rất lớn, nhưng may là nó không có độc, chỉ cần không bị nó quấn thì sẽ không sao.
Trần Lâm bị dọa đến mặt mày tái mét, nước mắt không ngừng chảy, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Anh Lý, cứu… cứu em.”
Anh Lý an ủi: “Đừng sợ Trần Lâm, chỉ là một con trăn thôi, nó không có độc, đừng sợ, anh sẽ lập tức cứu em!”
“Được… được, anh Lý, anh nhanh lên.” Trần Lâm tiếp tục khóc.
Con trăn kia hình dáng chút kỳ lạ, may mà chỉ dài khoảng bốn đến năm mét, tính ra cũng là chiều dài bình thường của trăn, hơn nữa còn không có độc, chỉ cần không bị nó quấn thì vấn đề không lớn.
Anh Lý kiên nhẫn, từ từ tiến lại gần con trăn, muốn nắm lấy đuôi trăn, ném nó đi, sau đó dẫn Trần Lâm chạy trốn.
Khi anh Lý sắp nắm được đuôi trăn, Tô Bạch Cẩn nhận thấy có điều không ổn, lập tức hô lên: “Đừng động! Đừng có bắt trăn!”
Nhưng đã muộn một bước.
Khi anh Lý nắm được đuôi trăn, từ sau cây lại xuất hiện một cái đầu trăn khổng lồ, gần như ngay lập tức cắn vào vai anh Lý!
“Á——!” Anh Lý kêu lên đau đớn, hai tay dùng sức chống lại đầu trăn, không để cho trăn nuốt chửng mình.
Trong khi đó, đầu trăn gần Trần Lâm cũng lao về phía anh Lý.
“Anh Lý cẩn thận!” Trần Lâm hoảng sợ kêu lên.
Hai tay anh Lý phải chống lại con trăn kia đã rất khó khăn, giờ lại thêm một cái đầu trăn nữa, anh ta hoàn toàn không có sức phản kháng.
“Tránh ra!” Tô Bạch Cẩn vội vàng nhặt một cây gỗ to từ dưới đất, đập mạnh vào cái đầu trăn kia!
Đùng!
Cái đầu trăn bị đau, ngã xuống đất phát ra tiếng động, cái đầu trăn còn lại dường như cũng bị ảnh hưởng, buông lỏng hàm răng đang cắn anh Lý.
Trần Lâm vui mừng đến rơi nước mắt: “Anh Lý, anh mau chạy đi, tránh xa con trăn đó một chút!”
Anh Lý cũng có cảm giác sống sót sau tai nạn, vội vàng lùi lại, cũng muốn nhặt một ít gậy gỗ làm vũ khí.
Con trăn lắc lư thân thể, sau đó toàn thân chuyển động, từ trên thân cây lùi xuống.
Khi ba người nghĩ rằng con trăn sẽ rời đi, thì thấy con trăn đột nhiên di chuyển về phía Tô Bạch Cẩn, hơn nữa tốc độ còn không chậm!
“Bạch Cẩn, nhanh chạy đi…” Anh Lý vội vàng kêu lên, rồi ngay lập tức ngẩn người!
Không chỉ anh Lý, ngay cả Tô Bạch Cẩn và Trần Lâm cũng kinh ngạc nhìn con trăn, hóa ra là một con rắn có hai cái đầu!
Thật… thật kỳ quái!
Tô Bạch Cẩn dồn sức chạy ngược lại nhưng con trăn lại không chịu buông tha cho cô, chưa chạy được bao xa đã bị con trăn kỳ quái đuổi kịp.
Một cái đầu trăn cắn vào chân Tô Bạch Cẩn khiến cô không thể cử động, cái đầu trăn còn lại nhìn chằm chằm vào hai người kia.
Cảnh tượng vô cùng đáng sợ!
Đuôi trăn bắt đầu quấn quanh cổ Tô Bạch Cẩn, dường như muốn siết chết cô mới thôi.
Tô Bạch Cẩn vô lực giãy giụa, sức lực của cô quá nhỏ, hoàn toàn không thể đấu lại với con trăn kỳ dị, chỉ có thể nhìn về phía hai người kia.
Rõ ràng anh Lý đã bị sốc tới hoảng sợ, mà Trần Lâm từ trên cây rơi xuống, cũng sợ hãi run rẩy không ngừng.
Biểu cảm của hai người đều có chút hoảng sợ, đứng yên tại chỗ không dám động đậy, mắt trừng trừng nhìn cô vô lực giãy giụa.