Chương 2: Hòn đảo tuyệt mệnh (1)
Trong rừng rậm tối tăm.
Những rễ cây trắng kỳ lạ treo lủng lẳng trên cành, hình dáng cong queo hệt như bàn tay người tái nhợt rủ xuống khiến người ta rùng mình.
Dưới đất là những cành khô lá mục ẩm ướt khiến người ta không thể nhìn rõ đường đi.
Tô Bạch Cẩn khó khăn bước đi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn màn hình bảng điều khiển trên cổ tay, nhiệm vụ vẫn không thay đổi, chỉ có tỷ lệ người sống sót đang giảm dần.
Cô đoán rằng con số này có thể liên quan đến số lượng người sống sót.
Nói cách khác, nơi này không chỉ có một mình cô.
Tiếng nước chảy vang lên bên tai, Tô Bạch Cẩn biết rằng phía trước chắc chắn có một con sông, cô vội vàng băng qua khu rừng, tầm nhìn trước mắt lập tức trở nên rộng rãi.
Đó là một con sông nhỏ, mặt sông không rộng lắm, nước rất trong và sạch, đáy sông phủ đầy rêu, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tô Bạch Cẩn đi đến bên bờ sông, múc nước sạch uống vài ngụm, coi như tạm thời giải quyết cơn khát.
Sau đó, cô cởi áo ra, muốn giặt sạch những vết máu trên đó nhưng màu quá đậm, hoàn toàn không thể giặt sạch.
Vì chỗ ngực áo đã bị rách nên Tô Bạch Cẩn trực tiếp mặc ngược áo, để mặt sau mặc ở phía trước.
Sau khi làm xong.
Tô Bạch Cẩn ngồi bệt xuống bên bờ sông, mờ mịt nhìn xung quanh, xung quanh ngoài rừng rậm cũng chỉ có rừng rậm
Có chút bất lực.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ chết nhưng lại đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ, khó khăn lắm mới chấp nhận rằng mình vẫn còn sống thì lại phải trải qua cái chết một lần nữa, nhưng giờ đây cô vẫn còn sống.
Đầu óc Tô Bạch Cẩn rối bời, trải qua hai lần chết liên tiếp, tâm lý của cô bị ảnh hưởng rất lớn.
Lúc này, trong rừng vang lên tiếng nói chuyện.
Tô Bạch Cẩn lập tức đứng dậy, muốn đi qua xem nhưng lại có chút do dự.
Hiện tại ở trong môi trường xa lạ, còn đang thực hiện nhiệm vụ của một trò chơi kỳ quái, nếu thật sự có người xuất hiện, không biết được đối phương là ai.
Nhưng cô chỉ do dự một chút, rồi vẫn quyết định đi qua xem.
Không biết gì là kẻ thù lớn nhất của con người, cô muốn có thông tin thì phải giao tiếp với người khác.
Tô Bạch Cẩn lấy hai nắm đất ở dưới đất, bôi lên mặt và cơ thể, trông có vẻ bẩn thỉu tả tơi, sau đó đi về phía có người nói chuyện.
“Anh Lý, phải làm sao đây, khi nào chúng ta mới có thể trở về, bụng em thật sự rất đói.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
“Cố gắng chịu đựng thêm một chút, người đó đã nói, chỉ cần sống sót hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ có thể trở về.” Giọng của người đàn ông thô ráp.
Trong rừng, một nam một nữ đang tiến về phía con sông nhỏ lúc nãy, tiếng nói chuyện của họ không lớn, nhưng Tô Bạch Cẩn vẫn có thể nghe rõ.
Tô Bạch Cẩn đang định di chuyển lại không may dẫm phải một cành khô, phát ra tiếng động, người đàn ông được gọi là anh Lý kia lập tức trở nên cảnh giác.
“Là ai! Mau ra đây!”
Tô Bạch Cẩn hít sâu, nhắm mắt lại, sau đó mới từ từ bước ra ngoài: “Xin chào, tôi tên là Bạch Cẩn, tôi chỉ muốn hỏi đường…”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp của Tô Bạch Cẩn là đôi mắt trong suốt sáng ngời, mặc dù đã bôi đất lên nhưng vẫn có thể nhìn ra được là một cô gái rất xinh đẹp.
Khi anh Lý nhìn thấy Tô Bạch Cẩn, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên, từ từ thả lỏng cảnh giác: “Hỏi đường?… Em gái bị lạc à?”
Tô Bạch Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết nữa, em thậm chí còn không rõ tại sao mình lại ở đây.”
Anh Lý nhíu mày thở dài: “Có vẻ em cũng là người chơi mới.”
Người chơi mới?
“Ý của anh là?” Tô Bạch Cẩn hơi nhíu mày, có vẻ như hai người này biết nhiều hơn cô.
Anh Lý thở dài, giải thích: “Chúng ta đều là người chơi, phải hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, nếu thành công mới có thể trở về, còn nếu không hoàn thành… Haizz.”
“Nhiệm vụ trò chơi?” Tô Bạch Cẩn hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta phải ở cái nơi quỷ quái này? Là ai đã sắp xếp nhiệm vụ cho chúng ta?”
“Cái này…” Anh Lý không biết nói sao, dù sao ngay cả bản thân anh ta cũng không rõ.
Có thể là do bầu không khí có chút nặng nề, cô gái đi bên cạnh anh Lý bỗng nhiên khóc oà lên: “Em muốn về nhà… Em không muốn tham gia trò chơi gì cả, nơi này đáng sợ quá!”
Tô Bạch Cẩn nhìn cô gái kia, thấy tuổi cũng không lớn, chắc khoảng tầm tuổi cô, liền hỏi: “Sao hai người lại đến đây, chẳng lẽ là bị bắt đến?”
Cô gái khóc hốc mắt đỏ hoe: “Không phải, chúng tôi…”
Cô gái nhìn anh Lý, có vẻ như đang hỏi ý của anh ta. Sau khi thấy anh Lý gật đầu, cô ta mới tiếp tục nói: “Chúng tôi không phải bị bắt đến…
Tôi tên là Trần Lâm, tôi đang ở nhà đọc sách thì bỗng một giây sau đã xuất hiện ở đây.
Còn anh Lý thì đang đi làm, cũng đột nhiên xuất hiện ở đây.”
Tô Bạch Cẩn khẽ nhíu mày, nhìn hai người trước mặt, mặc dù tình huống không giống nhau nhưng đều là đột nhiên xuất hiện ở đây.
Anh Lý tiếp tục nói: “Chúng ta đều bị bất ngờ kéo vào đây, muốn trở về thế giới của mình thì chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ của trò chơi… À, em đã xem bảng nhiệm vụ trên cổ tay chưa?”
Tô Bạch Cẩn gật đầu, nâng cổ tay lên: “Có phải cái này không ạ?”
Anh Lý gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng, chính là cái này, đây là biểu tượng của người chơi trong trò chơi.
Cái này ngoài hiển thị tiến độ nhiệm vụ ra thì còn có chức năng lưu trữ, người mới đều được cấp các loại vật phẩm cơ bản nhất đặt không gian của mình.
Ví dụ như… Thực phẩm, em mở ra xem thử xem.”
Trong lòng Tô Bạch Cẩn có chút kháng cự, cảm thấy người trước mặt mặc dù cũng là người chơi mới nhưng lại biết khá nhiều.
Nhưng để tìm hiểu thêm thông tin, cô không thể không mở ra.
“Mở ra thế nào?” Cô hỏi.
“Bảng điều khiển có chức năng phóng to và điều khiển, em xem xem.” Anh Lý nói.
Tô Bạch Cẩn theo lời nhắc của anh Lý, lại nhìn vào bảng điều khiển trên cổ tay mới phát hiện có một nút phóng to hình vuông, khi bấm vào phóng to, một màn hình hiển thị nhỏ xuất hiện, trong bảng có hai nút chức năng.
Lưu trữ và cửa hàng.
Sau đó, Tô Bạch Cẩn bấm vào nút lưu trữ, trong chín ô có đồ ăn và nước, còn có thuốc chữa trị.
“Cái này…” Tô Bạch Cẩn có chút ngạc nhiên, cô không biết bảng hệ thống lại có không gian lưu trữ.
Anh Lý và Trần Lâm khi thấy đồ ăn trong không gian lưu trữ của Tô Bạch Cẩn, cả hai đều lộ ra vẻ tham lam.
Họ rất đói, ở nơi hoang vắng này, đã phải chịu đói cả ngày, nếu không ăn chút gì, có lẽ khi gặp nguy hiểm bọn họ sẽ không có sức chạy trốn!
Anh Lý ngại ngùng không dám mở miệng.
Ngược lại, Trần Lâm sốt sắng nói: “Bạch Cẩn, chúng tôi có thể ăn một chút không? Tôi… Chúng tôi thực sự quá đói rồi…”
Tô Bạch Cẩn nhìn về phía Trần Lâm, theo lý mà nói, ở một nơi xa lạ, đồ ăn rất quan trọng nhưng cô cũng biết mình không thể từ chối.
Cô ở đây không biết gì hết, muốn sống sót rời khỏi đây thì chỉ có thể tìm hiểu thêm thông tin thông qua hai người này.
“Được, đúng lúc tôi cũng đói.” Tô Bạch Cẩn nhẹ nhàng đáp.
Anh Lý và Trần Lâm ngay lập tức lộ ra vẻ vui mừng, thái độ đối với Tô Bạch Cẩn cũng trở nên nhiệt tình hơn.
Đồ ăn trong không gian lưu trữ đều là hàng khô nén, gặp nước sẽ nở ra, chỉ cần ăn một chút là có cảm giác no, lượng thức có thể đủ cho bốn năm ngày.
Chỉ là khi ba người cùng ăn, thì không thể duy trì được lâu.