Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 1: Chào mừng đến với thế giới trò chơi

Trước Sau

break

Chương 1: Chào mừng đến với thế giới trò chơi

“Bạn đã chết, vui lòng bắt đầu lại trò chơi.”

Một giọng nói hệ thống cứng ngắc vang lên.

Sâu bên trong khu rừng.

Tô Bạch Cẩn ẩn mình trong bụi cây rậm rạp, cúi đầu nhìn cơ thể mình, chiếc áo rách nát nhuốm đỏ màu máu nhưng cơ thể lại không hề bị thương.

Nhớ lại khoảnh khắc quái vật xuất hiện, cô còn chưa kịp nhìn rõ hình dạng quái vật trái tim đã bị xuyên thủng.

Tô Bạch Cẩn không biểu cảm sờ vào vị trí trái tim, cảm giác đau đớn khi bị đâm xuyên vẫn còn nhưng lại không có vết thương nào, cảm giác này khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Tô Bạch Cẩn nâng tay lên, nhìn vào cổ tay, dường như có một bảng điều khiển hệ thống được gắn vào da, trong vòng tròn phát sáng màu tím nhạt chỉ ghi nhiệm vụ thông qua, còn có một phần trăm mà cô không hiểu.

【Nhiệm vụ trò chơi: Hòn đảo tuyệt mệnh

Nội dung nhiệm vụ: Cố gắng sống sót, thoát khỏi đảo.

Số người: 86/100】

Đây là ý gì?

Tô Bạch Cẩn ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xanh, vì có quá nhiều cây cối nên chỉ lộ ra một phần nhỏ, khiến người ta cảm thấy có chút u ám và áp lực.

Cô không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây?

Năm tiếng trước.

Trên con đường tấp nập xe cộ qua lại, bên lề đường tụ tập rất đông người đứng hóng hớt.

Mà ngay giữa đường vừa mới xảy ra một vụ tai nạn xe, một chiếc xe con màu đen va chạm với xe taxi.

Bên cạnh chiếc xe con màu đen, một cô gái sắc mặt trắng bệch đang nằm yếu ớt trong vũng máu.

Cảnh sát giao thông đến nơi và đang duy trì trật tự, xe cứu thương đến muộn vì tắc đường, bác sĩ và y tá vội vàng xuống xe, khi thấy cô gái nằm trong vũng máu, họ nhận ra rằng cô đã không còn khả năng cứu chữa nữa.

Bác sĩ không muốn từ bỏ, vẫn yêu cầu đưa cô gái lên xe cứu thương.

Trên xe cứu thương.

Tô Bạch Cẩn nằm trên giường bệnh, ý thức tan rã, trong tầm nhìn mờ ảo, bên cạnh hình như có bác sĩ và y tá vẫn đang làm gì đó.

Nhưng trong đầu cô lại vang lên những âm thanh từ rất lâu trước đây.

“Tiểu Cẩn, nếu ba mẹ ly hôn, con sẽ theo ai?”

“Tiểu Cẩn, mẹ không nuôi nổi con nữa, con hãy theo ba đi.”

“Cái thứ được đồ tiện nhân nuôi này, ai mà biết được mày có phải là đứa con hoang của mẹ mày với người khác không!”

“Một đứa con ghẻ, giờ còn định đổ thừa cho tao nuôi!"

Một câu lại một câu như những nhát dao đâm thằng vào trái tim của đứa trẻ khi đó chỉ mới mười tuổi.

Tô Bạch Cẩn lúc đó còn nhỏ không hiểu lời người lớn nói rốt cuộc có nghĩa là gì?

Cô chỉ biết khóc, dùng hết sức để khóc nhưng không ai thương xót, cũng không ai quan tâm đến cảm xúc của một đứa trẻ.

Khóc nhiều rồi, khóc đến mệt rồi.

Thì không còn khóc nữa…

Sao lại nhớ đến những chuyện này nhỉ?

Rõ ràng đã quên từ lâu, nhưng rất nhanh thôi cô sẽ không cần phải nhớ đến những chuyện này nữa.

Tô Bạch Cẩn lặng lẽ nhắm mắt, im lặng chờ đợi cái chết.

Nhưng xung quanh lại vang lên những âm thanh kỳ lạ cùng với những tiếng kêu gào kỳ quái.

Khi Tô Bạch Cẩn mở mắt lần nữa, cô phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, giống như ở trong một khu rừng nhiệt đới!

Tiếp theo bên tai vang lên âm thanh thông báo hệ thống cứng ngắc.

【Chào mừng đến với thế giới trò chơi, chúc mừng bạn đã được chọn trở thành người chơi số 649040, hãy cố gắng hoàn thành trò chơi.

Khi hoàn thành trò chơi, bạn sẽ có thể trở về thế giới hiện thực.

Nếu thất bại, bạn sẽ ở lại trong thế giới trò chơi này mãi mãi.

Không được trốn tránh, không được thoát khỏi trò chơi, vui lòng nghiêm túc thực hiện!】

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc