Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 26: Hòn đảo tuyệt mệnh (25)

Trước Sau

break

Chương 26: Hòn đảo tuyệt mệnh (25)

Thời Vân lại bật cười không đúng lúc, dường như đang nói: “Lúc này rồi mà còn nghĩ đến chuyện giữ ấm sao?”

Tô Bạch Cẩn cảm thấy nếu ông trời không để cô chết thì cô cũng chẳng cần phải tự làm khổ bản thân, có thể sống tốt thì phải biết đối xử tử tế với bản thân.

Thời Vân muốn cười nhạo cô thì cứ để cậu cười đi.

May căn phòng cũng không lớn, dù không có ánh sáng thì Tô Bạch Cẩn vẫn tìm được thứ mình muốn. Sau đó cô cũng không định đổi vị trí, dựa vào cạnh giường, quấn chăn chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Êy, chị gái nhỏ, ngày mai cho chị một cây đao, có muốn thử đi giết một hai con quái vật không?” Giọng nói của Thời Vân lại vang lên.

Tô Bạch Cẩn siết chặt chăn: “Không cần đâu.”

Trước khi chưa có khả năng tự bảo vệ, bất kỳ hành động mạo hiểm nào cũng chẳng khác gì đi tìm chết.

Nhưng Thời Vân dường như không có ý định từ bỏ việc thuyết phục: “Chậc, chị cũng thật là thú vị, mong là chị đừng chết trong các thế giới trò chơi khác, nếu không thì thật đáng tiếc…”

“…” Tô Bạch Cẩn im lặng, suy nghĩ về lời nói của Thời Vân: “Cậu đã chơi qua bao nhiêu thế giới rồi? Sau này sẽ có những thế giới khó hơn đúng không?”

Thời Vân tựa cửa, lười biếng nhếch môi cười: “Khó hay không, còn phải xem vận may, điều duy nhất em có thể khuyên chị là đừng tin tưởng người chơi khác.

Còn về việc em đã chơi bao nhiêu lần… Chị đoán xem?”

Trong phòng tối đen như mực, không thấy được diện mạo của đối phương, nhưng Tô Bạch Cẩn vẫn tưởng tượng ra được khuôn mặt tuyệt đẹp kia của Thời Vân. Cậu cất giọng lười biếng nói ra những lời bỡn cợt, giống như con hồ ly xinh đẹp, giảo hoạt.

“Vậy… cậu với những ‘người’ vừa rồi, chỉ là để luyện tập thôi à?” Tô Bạch Cẩn hỏi ra suy nghĩ trong lòng.

“Cũng không phải.” Thời Vân thản nhiên nói:“Chỉ là sở thích cá nhân thôi.”

“…” Được rồi, sở thích này cũng đặc biệt thật đấy.

Nói đến đây, Thời Vân ngáp một cái, đầu nghiêng sang một bên tựa vào cửa, nhắm mắt lại lười biếng nói: “Ngủ đi.”

“Ừ.” Tô Bạch Cẩn cũng cảm thấy rất mệt, hơn nữa cả hai người họ đều chưa ăn gì, cô đoán thức ăn của Thời Vân cũng đã gần hết rồi.

Thời gian chỉ còn lại một ngày cuối cùng.

Chỉ cần qua được ngày mai là có thể rời khỏi trò chơi.

Đêm hôm đó, cả hai đều không dám ngủ quá say, Tô Bạch Cẩn thậm chí còn có thể cảm nhận được, Thời Vân ở cửa còn tỉnh một hai lần.

Cô vốn đã ngủ rất nông, người khác có chút động tĩnh là sẽ tỉnh dậy, dẫn đến tinh thần của cô không được tốt lắm.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Bầu trời vừa mờ sáng.

Tô Bạch Cẩn vốn đang dựa vào cạnh giường ngủ, kết quả khi tỉnh dậy thì cả người đã trực tiếp nằm trên đất ngủ cả một đêm, lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, biết vậy đã leo lên giường mà ngủ cho rồi.

Bên cửa sổ trong phòng, Thời Vân đang đứng nhìn ra ngoài, thấy Tô Bạch Cẩn tỉnh dậy, lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Chị gái không ngủ thêm chút nữa sao?”

Tô Bạch Cẩn từ dưới đất ngồi dậy, vẫn còn quấn chăn: “…”

Cũng không biết đối phương rốt cuộc là quan tâm, hay là đang châm chọc cô dậy muộn.

“Bên ngoài có còn những… ‘người’ đó không?” Tô Bạch Cẩn đứng dậy, đi đến gần cửa sổ.

Thời Vân nhường chỗ, ra hiệu: “Chị có thể tự xem.”

Tô Bạch Cẩn đi đến bên cửa sổ, hít thở khẽ một hơi, rồi kéo một góc rèm, nhìn ra bên ngoài.

Ngoài căn cứ là một mảnh tĩnh lặng.

Trên mặt đất nơi xa, xung quanh nằm lác đác mười mấy thi thể, tay đứt chân cụt, không còn hình người, trên mặt đất còn có một vùng máu đỏ thẫm rất lớn, cảnh tượng máu me như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy rờn rợn.

Chỉ trong vài giây, Tô Bạch Cẩn đã thu mắt lại, cố gắng tự an ủi bản thân, đây chỉ là một trò chơi mà thôi.

Một trò chơi đặt cược mạng sống.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc