Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 25: Hòn đảo tuyệt mệnh (24)

Trước Sau

break

Chương 25: Hòn đảo tuyệt mệnh (24)

Lần này Tô Bạch Cẩn chọn một căn phòng xa một chút, mặc dù khoảng cách với vùng đất bằng kia hơi xa hơn một chút, nhưng tốt ở chỗ an toàn.

Sau khi trốn vào phòng, hình như cô lại nghe thấy giọng của Trần Lâm, chỉ là bây giờ bản thân cô còn không lo được, nói gì đến người khác.

Tô Bạch Cẩn đứng ở bên cửa sổ, lại nhìn ra vùng đất bằng bên ngoài.

Bởi vì cách hơi xa nên chỉ có thể thấy ánh sáng gần đó, thân ảnh Thời Vân với đám ‘người chơi’ kia lúc ẩn lúc hiện, hoàn toàn không thể nhìn rõ tình hình cụ thể.

Tô Bạch Cẩn có chút lo lắng, cho dù Thời Vân có mạnh đến đâu, nhưng vết thương trên người cậu mới vừa lành, lại thêm phải chịu đói, chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay những ‘người chơi’ đó.

Ngay khi Tô Bạch Cẩn đang lo lắng, không biết ai đó bỗng nhiên đá đèn pin một cái, trung tâm ánh sáng nhanh chóng chuyển hướng, sau đó chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ.

Ánh sáng… tắt rồi.

Toàn bộ căn cứ tức thì chìm vào trong bóng tối, không còn một chút ánh sáng, cái gì cũng không nhìn thấy.

Thần kinh của Tô Bạch Cẩn ngay lập tức trở nên căng thẳng, nếu không nhìn thấy gì, Thời Vân chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm!

Không kịp nghĩ nhiều, Tô Bạch Cẩn vội vàng mở đèn pin, chạy tới cửa, rồi nhanh chóng mở cửa, soi về phía trung tâm khoảng đất trống!

Phải cứu Thời Vân!

Trong bóng đêm, một chùm ánh sáng đột ngột lóe lên, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả sinh vật trong căn cứ.

Ánh sáng của đèn pin rất yếu, phạm vi chiếu sáng cũng rất hạn chế nhưng Tô Bạch Cẩn vẫn thấy, ở chỗ Thời Vân vừa đứng, đã có bốn, năm ‘người chơi’ chen lại.

Mà ở giữa đám ‘người chơi’ đó, rõ ràng có một người đang vật lộn, ánh sáng yếu ớt bất ngờ rõ ràng đã giúp ích cho cậu.

Chỉ nghe Thời Vân bỗng nhiên hét lên: “Ném đèn pin xuống đất! Quay về phòng đi!”

Tô Bạch Cẩn mím môi, những gì cô có thể làm cũng chỉ có vậy, nhanh chóng ném đèn pin xuống.

Nhưng cô đã thấy có ‘người chơi’ đang không ngừng tiến tới chỗ cô. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhanh chóng trốn lại vào trong phòng.

Phía bên kia, hơi thở của Thời Vân có chút gấp gáp, vung vẩy trường đao màu đen trong tay, đám ‘người chơi’ này rất khỏe, đối phó với chúng thực sự rất phiền phức.

May là cậu cũng được chơi tận hứng, nhanh chóng xử lý mấy con bên cạnh, rồi chạy về phía đèn pin.

Trên đường gặp phải đám ‘người chơi’ cũng đang đi về phía ánh sáng, Thời Vân dùng hai đao giải quyết được một con, sau đó vội vàng nhặt đèn pin trên đất, ném ra xa.

Chỉ nghe ‘đùng’ một tiếng, đèn pin rơi xuống đất ở xa.

Mà Thời Vân dựa vào trí nhớ, cũng vội vàng trốn vào phòng Tô Bạch Cẩn vừa mới trốn vào.

Mở cửa, đóng cửa, động tác liền mạch.

Sau khi trốn vào phòng, Thời Vân tựa lưng lên cửa từ từ ngồi xuống, hơi thở vẫn còn gấp gáp, dường như cậu rất mệt.

“Thời Vân.” Tô Bạch Cẩn nói khẽ.

“Ừ?” Thời Vân đáp lại, rồi cười khẽ một tiếng, khen ngợi: “Vừa rồi làm không tồi.”

Tô Bạch Cẩn: “…”

Cô thật sự không hiểu, người trước mắt này rốt cuộc đang muốn làm gì?

Thực ra theo suy nghĩ của cô, họ cũng có thể tránh những ‘người chơi’ này, không cần thiết phải xung đột chính diện, sau đó tìm một nơi trốn đi, cũng có thể qua được nhiệm vụ.

Tình huống vừa rồi, nếu không có ánh sáng, trong bóng tối hoàn toàn không thể chống lại nguy hiểm!

Tô Bạch Cẩn im lặng ngồi xổm một bên, còn Thời Vân cũng yên tĩnh nghỉ ngơi, hai người không nói gì thêm.

Một lúc lâu sau.

Thời Vân nói: “Tối nay nghỉ ở đây, ngày mai có lẽ sẽ có vấn đề mới xuất hiện.”

“… Được.” Tô Bạch Cẩn đáp lại.

Tiếp theo trong phòng lại vang lên những tiếng sột soạt.

“Chị làm gì vậy?” Thời Vân nghe tiếng, có vẻ như Tô Bạch Cẩn đang tìm kiếm gì đó.

Tô Bạch Cẩn nằm bò trên sàn, từng chút một sờ soạng đồ đạc trong phòng: “Tôi nhớ trên giường có chăn, tôi muốn lấy nó.”

Đêm khuya vẫn có chút lạnh, đối với cô, Tô · chưa già đã yếu, bệnh nhưng không tàn · Bạch Cẩn mà nói, giữ ấm là chuyện cần thiết.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc