Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 24: Hòn đảo tuyệt mệnh (23)

Trước Sau

break

Chương 24: Hòn đảo tuyệt mệnh (23)

Sau khi xác định bên ngoài không có nguy hiểm, Tô Bạch Cẩn nhanh chóng mở cửa, chạy nhanh sang một căn phòng khác.

Không dám phát ra tiếng động lớn, cô thậm chí còn không dám mở đèn pin, chỉ có thể tiếp tục mò mẫm trong ánh sáng yếu ớt, tìm đến cửa căn phòng khác, mở cửa ra, nhanh chóng nấp vào bên trong.

Nhưng cô không ngờ vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng hét chói tai của một cô gái.

“Á——! Đừng giết tôi, huhuhu… Đừng giết tôi mà…”

Giọng nói này…

Tô Bạch Cẩn mở đèn pin, ánh sáng chiếu lên người một cô gái đang khóc, khuôn mặt dàn dụa nước mắt.

Là Trần Lâm, cô ta vẫn còn sống?

Trần Lâm dường như cũng nhận ra, người vừa vào phòng là người bình thường, vội vã bò đến chân Tô Bạch Cẩn: “Cứu tôi với! Làm ơn… cứu tôi, chỉ cần cô cứu tôi, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì! Cô cần tiền không? Tôi có, tôi có rất nhiều… Huhuhu…”

Trần Lâm khóc lóc, cả người thoạt trông có chút nhếch nhác, hai tay vẫn bám chặt quần Tô Bạch Cẩn không buông.

“Cô đứng dậy trước đã.” Tô Bạch Cẩn hơi nhíu mày, có chút lo lắng vì giọng của Trần Lâm quá lớn, có thể sẽ thu hút ‘người chơi’ bên ngoài.

Trần Lâm vội vàng dùng một tay lau nước mắt, khóc nức nở hỏi: “Được… được rồi, huhu… Cô định cứu tôi sao?”

Vừa dứt lời, Trần Lâm dường như lại nhớ ra gì đó: “Á! Cô… Cô là Bạch Cẩn!”

Tô Bạch Cẩn thấy đối phương cuối cùng đã nhận ra mình, mím môi, nghiêm túc nói: “Cô đã nhận ra tôi rồi, vậy cũng nên đoán được… Tôi không thể cứu cô, cô đã tìm người sai rồi.”

Khi bị con trăn siết chết, Trần Lâm với anh Lý đã từng bỏ rơi cô, chuyện này cô vẫn nhớ.

Trái tim cô đã tan nát từ lâu, cô không muốn làm người tốt cũng không muốn trở thành kẻ xấu: “Trần Lâm, nếu cô muốn tìm người cứu cô, tốt nhất hãy đổi một người khác thì hơn, tôi không giúp được.”

Nói xong, Tô Bạch Cẩn gỡ tay còn lại của Trần Lâm ra rồi không ngoảnh lại rời khỏi phòng.

Chỗ này cứ để lại cho Trần Lâm.

Cô cần tìm phòng khác để trốn.

Trần Lâm ngồi đờ ra trên sàn, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Bạch Cẩn rời đi.

Đúng vậy, Tô Bạch Cẩn không thể cứu cô ta.

Người có thể bảo vệ cô ta, anh Lý cũng đã chết.

Cô ta may mắn, suốt thời gian qua vẫn trốn trong phòng không ra ngoài nên mới sống được đến bây giờ.

Bây giờ chỉ còn lại một mình cô ta.

Nhưng thời gian đếm ngược của trò chơi vẫn còn hơn mười tiếng nữa mới kết thúc nhiệm vụ.

Khoảng thời gian dài như vậy, cô ta phải làm gì đây?

Càng nghĩ, Trần Lâm càng thấy chán nản, cô ta ghét trò chơi này, cô ta vốn là tiểu thư trong một gia đình có điều kiện, tại sao cô ta phải đến nơi quái quỷ này chịu tra tấn!

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc cốc

Trần Lâm còn tưởng Tô Bạch Cẩn đã quay lại.

Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa: “Tôi không cần cô cứu! Cô đi đi!”

Nhưng người gõ cửa không phải Tô Bạch Cẩn mà là một xác khô toàn thân đen nhánh, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng và chu đáo: “Xin lỗi, tôi làm phiền cô rồi, Trần Lâm… Tôi có thể nói chuyện với cô không?”

Trần Lâm hoảng sợ nhìn đối phương, mặc dù trời rất tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng, đây không phải là người sống!

Trần Lâm vừa lắc đầu vừa khóc lóc thảm thiết: “Đừng… đừng lại đây… Huhuhu… Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết…”

Nhưng đối phương vẫn giữ giọng điệu ôn hòa: “Trần Lâm, tôi sẽ không làm tổn thương cô, tôi đến để cứu cô, chỉ cần cô dẫn tôi rời khỏi đây…”

Rời khỏi?

Xác khô cũng muốn rời đi sao?

Trần Lâm không tin, lùi lại, tiếng khóc cũng mỗi lúc một to, cuối cùng vì động tĩnh quá lớn, thu hút sự chú ý của một hai ‘người chơi’, họ bắt đầu từ từ tiến gần tới căn phòng…

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc