Chương 23: Hòn đảo tuyệt mệnh (22)
Cốc cốc
Lại là hai tiếng gõ cửa: “Bạch Cẩn, mở cửa đi, là tôi đây…”
Giọng nói này, là Tưởng Triết!
Toàn thân Tô Bạch Cẩn cứng đờ, đôi mắt chăm chú nhìn cửa, không dám nhúc nhích.
Tại sao Tưởng Triết lại xuất hiện vào lúc này?
Anh ta đến tìm cô làm gì?
Có phải muốn giết cô không?
Hơn nữa, còn một vấn đề khác, hình như… cô không khóa cửa.
Tô Bạch Cẩn ngay lập tức trở nên căng thẳng, sợ Tưởng Triết phát hiện cửa không khóa, đột nhiên xông vào thì phải làm sao?
Như vậy cô chỉ còn đường chết!
Tô Bạch Cẩn ép bản thân bình tĩnh lại, cố gắng kiểm soát cơ thể, nhanh chóng đi khóa cửa.
Nhưng cơ thể lại giống như không phải của mình, căn bản không thể động đậy!
Tô Bạch Cẩn vùng vẫy, may mà cũng có chút tác dụng, cũng biết khi con người căng thẳng sẽ xuất hiện phản ứng cơ thể cứng đờ, chỉ có thể tự an ủi bản thân không việc gì, đây chỉ là một trò chơi quái lạ mà thôi!
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không ngừng lại.
Tưởng Triết dường như biết cô đang ở trong phòng, vẫn không từ bỏ mà tiếp tục gõ cửa, muốn cô cho anh ta vào.
Nhưng Tô Bạch Cẩn lúc này chỉ muốn nhanh chóng khóa cửa, rồi đợi Thời Vân nhanh chóng quay lại.
Tô Bạch Cẩn chậm rãi di chuyển cơ thể, từ từ tiến lại gần cửa, khoảng cách càng gần, giọng của Tưởng Triết và tiếng gõ cửa cũng càng gần.
Tô Bạch Cẩn có thể chắc chắn Tưởng Triết thực sự đã chết.
Còn về việc tại sao Tưởng Triết ở cửa lại xuất hiện, giờ cô vẫn chưa biết nguyên nhân, nhưng dưới tình huống có nhiều người chết ở căn cứ này như vậy.
Tô Bạch Cẩn liền biết, Tưởng Triết này chắc chắn cũng có vấn đề.
Két.
Tiếng cửa bị khóa vang lên.
Tô Bạch Cẩn thở phào một hơi, nhưng Tưởng Triết bên ngoài lại phản ứng rất kỳ lạ.
“… Xin lỗi, tôi đã làm phiền rồi. Cũng đúng, đã khuya như vậy rồi, tôi không nên làm phiền cô… Vậy tôi quay lại sau được không?” Giọng của Tưởng Triết ngoài cửa vô cùng nhẹ nhàng và chu đáo.
Có khoảnh khắc, Tô Bạch Cẩn còn cảm thấy Tưởng Triết thực sự chỉ là một người bình thường. Nếu không có cuốn nhật ký đó, cô vẫn cảm thấy Tưởng Triết là một người bình thường.
Âm thanh bên ngoài dần dần biến mất.
Tô Bạch Cẩn vẫn không dám thả lỏng, chờ khoảng mười phút, mới bắt đầu di chuyển, tiến lại gần cửa sổ, cô muốn xem tình hình của Thời Vân như thế nào.
Nếu Thời Vân không đánh lại đám ‘người chơi’ kia, cô có thể mở cửa bất cứ lúc nào để cậu vào trốn tạm.
Nhưng Tô Bạch Cẩn vừa đi đến cửa sổ đã đối diện với một đôi mắt trống rỗng!
Shh ——!
Tô Bạch Cẩn cố nén cảm giác sợ hãi, vội vàng lùi lại vài bước, vừa ép bản thân bình tĩnh lại, vừa suy nghĩ bây giờ phải làm sao!?
Cô đã bị phát hiện!
Bên ngoài cửa sổ, Tưởng Triết chỉ lặng lẽ đứng trước cửa sổ.
Lúc này anh ta giống như một xác chết khô màu đen, trên người chỉ treo những mảnh quần áo rách nát, giống như một con rối khô héo.
Anh ta cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Một lúc sau, lại lặng lẽ di chuyển cơ thể, chậm rãi rời đi.
Đi rồi?
Tại sao?
Tô Bạch Cẩn có chút bất ngờ, Tưởng Triết phát hiện ra cô mà lại không xông vào giết cô?
Nhưng… Nếu đối phương không giết cô thì cô cũng không có ý định trêu chọc Tưởng Triết, tránh để rước thêm phiền phức.
Chỉ là bây giờ cô định đổi một căn phòng khác trước rồi nói sau.
Tô Bạch Cẩn lại đứng ở cửa sổ, nhìn ra mặt đất bên ngoài, đã có thêm rất nhiều xác ‘người chơi’. Thời Vân vẫn đang vung loan đao, nhanh chóng giải quyết những ‘người chơi’ đó.
Vốn tưởng Thời Vân sẽ mệt mỏi khi phải chiến đấu với nhiều ‘người chơi’ như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương, dường như cậu đang rất phấn khích, thích thú tận hưởng khoái cảm khi chém giết này!
Thật là một kẻ kỳ lạ.
Nếu không phải cô và Thời Vân bây giờ đang trên cùng một chiến tuyến, thì cô chắc chắn sẽ cảm thấy Thời Vân là một tên điên, là một người vô cùng nguy hiểm.
Tô Bạch Cẩn nâng cổ tay lên, nhìn vào bảng nhiệm vụ, số lượng người chơi đã giảm đi một người, hiện tại chỉ còn lại năm người sống sốt, trừ cô và Thời Vân thì chỉ còn ba người.
Nhiệm vụ còn một ngày nữa là kết thúc.
Bởi vì bảng nhiệm vụ của cô không hiển thị thời gian nên cũng không biết còn phải kiên trì thêm bao lâu nữa, nhưng có thể chắc chắn rằng sau ngày mai, nhiệm vụ trò chơi sẽ kết thúc.