Chương 19: Hòn đảo tuyệt mệnh (18)
Thời Vân cầm đao dài vung qua vung lại, chiếc bè nổi cũng xoay trái xoay phải theo, căn bản chẳng tiến được lên bao nhiêu.
Thời Vân ném đao lên bè: “Thứ này… có ý gì!”
Tô Bạch Cẩn nhắc nhở một câu: “Cậu… có thể thử ở phía sau.”
Theo quán tính, đẩy từ phía sau rõ ràng hiệu quả hơn so với vung từ hai bên, dù sao đây cũng không phải là bè thật.
“…” Thời Vân im lặng nhặt đao lên, lầm bầm: “Cái này, đương nhiên tôi biết.”
Tô Bạch Cẩn: “…”
Thôi, cậu biết là tốt rồi.
Lúc này Thời Vân làm mặt lạnh, gương mặt đẹp như thiên sứ cũng không còn hiền hòa dễ thương nữa.
Tô Bạch Cẩn chỉ liếc một cái rồi thu lại ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xung quanh.
Nước biển vẫn đang không ngừng dâng lên, nhờ có rừng cây ngăn cản, sóng biển vẫn chưa ảnh hưởng đến đây nhưng nhìn tốc độ nước dâng thì chắc cũng sắp rồi.
Nói về chỗ có thể đặt chân.
Thì chỉ có ngọn núi lửa đó, dù sao thì đó cũng là nơi cuối cùng bị nước biển nhấn chìm, may là họ cũng cách không xa, chỉ cần nửa tiếng là có thể trông thấy ngọn núi lửa kia.
Chỉ là cảnh tượng trên ngọn núi lửa lập tức khiến hai người từ bỏ ý định leo núi.
Dưới chân ngọn núi lửa chết.
Đầy rẫy quái vật muốn leo lên núi, ngoài những quái vật giống nhện ra thì còn có cả trăn hai đầu cùng với ba bốn loại sinh vật hình dạng kỳ quái khác, đều đang không ngừng leo lên núi.
Nước biển đã nhấn chìm nơi chúng sinh sống nên chúng chỉ có thể leo lên chỗ cao hơn.
Còn những người chơi ở căn cứ, người nào người nấy đều cầm vũ khí, bắt đầu giết quái vật, ngăn chúng leo lên núi.
Dù sao ngọn núi lửa chết này cũng là nơi sống sót của người chơi.
“Ôi, đám quái vật này trông thật ghê tởm… Mau giết chết chúng đi!”
“Đám quái vật này! Cút xuống cho tao!”
“Aaaa! Tránh ra! Đám quái vật này!”
Mười mấy người chơi mới cầm côn sắt đã gỉ, hoảng hốt liên tục vung vung trước mặt quái vật.
“Anh Lý, phải làm sao đây! Hu hu hu… Quái vật sắp chạy lên rồi, chúng ta sẽ chết, tất cả chúng ta đều sẽ chết…” Trong đám đông, Trần Lâm cũng cầm một cây gậy gỗ, sợ hãi khóc lóc.
Anh Lý nhìn đám quái vật đang không ngừng leo lên chân núi cũng vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn an ủi: “Đừng sợ, chúng ta có nhiều người như vậy, chưa chắc sẽ chết…”
Nhưng thực ra khi anh ta nói điều đó lại chẳng có chút tự tin nào, dù sao quái vật cũng rất mạnh, trông còn đáng sợ, họ chưa chắc đã đánh lại được.
Đúng lúc này, từ phía sau đám đông bỗng truyền đến một tiếng thét hoảng sợ!
“Á——! Có quái vật!”
Tiếng hét sợ hãi này khiến toàn bộ người chơi có mặt đều nhìn về phía sau, nhưng lại không thấy con quái vật nào, mà chỉ thấy một người cầm con dao dính máu, dưới chân anh ta còn có một thi thể vừa ngã xuống.
Người này, thế mà lại tàn sát lẫn nhau vào lúc này!?
“Cậu làm gì vậy! Không thấy có nhiều quái vật như vậy sao!? Sao cậu còn giết người?”
“Đúng đấy! Thù oán lớn thế nào! Đợi đánh đuổi quái vật rồi tính sổ không được à?”
“Đúng đúng đúng! Nói không sai, lúc này rồi mà còn tự giết lẫn nhau, thật là ngu ngốc!”
Vài người lập tức không hài lòng quát, vốn dĩ họ đã không đông, chỉ riêng việc tiêu diệt quái vật đã đủ vất vả rồi, giờ lại còn nội chiến nữa, thật đúng là vô cùng ngu xuẩn!
Nhưng người cầm dao vẫn đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, giống như con rối không biết cử động.
“Ê! Cậu làm sao vậy? Nói cậu đấy, sao không nói chuyện!”
Có người dũng cảm tiến lại gần, muốn lấy dao trong tay người đó, nhưng người còn chưa lại gần đã chợt nhận được một nhát dao!
“Cậu… quái vật…” Người bị chém hoảng sợ mở to mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt, không cảm lòng ngã xuống bỏ mạng.
Cảnh tượng này, lập tức khiến những người nhát gan thét ầm lên.
“Á!!! Giết người!—— Lại giết người rồi!!”