Chương 18: Hòn đảo tuyệt mệnh (17)
Tô Bạch Cẩn yên lặng ăn xong, cái này cũng không được tính là mì ăn liền, tuy khó ăn nhưng ít ra vẫn là đồ nóng.
“Được rồi, tìm một chỗ nghỉ chân trước đã.” Thời Vân thấy Tô Bạch Cẩn ăn xong liền đứng dậy nói.
“Ừ, được.” Tô Bạch Cẩn đáp.
Nói xong.
Hai người liền đi về phía cửa hang, lúc này nước biển đã ngập đến bắp chân. Ngoài kia, thân cây đại khái đều đã ngập trong nước tạo thành một rừng hồ, cảnh tượng vô cùng đặc biệt.
Những con quái vật bị giết ở cửa hang đang trôi nổi trên mặt nước, khung cảnh vô cùng kỳ dị.
“Ừm ~ Bảo sao phải chuyển hết vào lòng đất, hóa ra khi gặp nước, xác chết sẽ nổi lên.” Thời Vân chăm chú nhìn xác quái vật: “Cũng không biết… liệu thứ này có thể chở người được không nhỉ?”
“…”
Tô Bạch Cẩn mím môi, nói: “Cậu không định ngồi lên xác quái vật đấy chứ?”
Thời Vân ra hiệu cho Tô Bạch Cẩn nhìn xuống đất, nước biển đã ngập qua bắp chân: “Như vậy rất khó hành động, nếu có thể tận dụng đặc tính của đám quái vật này cũng không tệ.”
Trong lòng Tô Bạch Cẩn vô cùng bài xích, trước hết không cần nói đến đám quái vật trông ghê tởm thế nào, chỉ riêng hình dạng nó giống nhện đã khiến con người ta sinh ra tâm lý phản kháng rồi.
Nhưng Tô Bạch Cẩn vẫn miễn cưỡng đồng ý: “Có thể, nếu… nếu được.”
Trong hoàn cảnh này, dù không muốn, cô cũng không còn cách nào khác, vì rõ ràng ý tưởng của Thời Vân rất hợp lý.
Thời Vân thấy Tô Bạch Cẩn đồng ý cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lấy từ trong không gian ra một bó dây thừng, nhanh nhẹn leo lên xác một con quái vật.
Sau đó, cậu buộc bốn xác quái vật lại với nhau, miễn cưỡng tạo thành một chiếc bè nổi.
Khi Thời Vân làm xong, cậu còn thử nghiệm tính cân bằng của bè quái vật, cảm thấy cũng không tệ, liền nói với Tô Bạch Cẩn: “Qua đây, lên thử xem.”
Vẻ mặt Tô Bạch Cẩn khó coi nhìn chằm chằm vào đống xác quái vật đen xì, tâm trạng phức tạp thở dài một hơi, cuối cùng vẫn căng da đầu leo lên.
Nhưng khi ngón tay cô chạm vào xác quái vật, bộ lông mềm mềm cùng với cảm giác kỳ quái lập tức khiến cô nổi hết cả da gà.
Có trời biết cái này khó chịu đến mức nào!
Tô Bạch Cẩn cắn răng, vẫn miễn cưỡng leo lên, dù sao cô đã đồng ý, đây cũng không phải là lúc ra vẻ.
Chỉ là tay và chân cô quá nhỏ, hoàn toàn không đủ sức kiểm soát, xác quái vật nổi trên nước không có trọng tâm, cơ bản là rất khó leo lên.
Thời Vân kêu chậc một tiếng, đưa tay nói: “Nắm lấy, tôi kéo chị lên.”
“Cảm… cảm ơn.”
Tô Bạch Cẩn ngượng ngùng cảm ơn, lập tức nắm lấy tay Thời Vân, đối phương chỉ vừa kéo một cái, cô đã cảm giác cánh tay tê rần, sau đó bị kéo lên.
Trong lòng thực sự rất không dễ chịu.
“Được rồi, đừng cứ cảm ơn mãi, không biết nửa tháng qua, một mình chị sống như thế nào…” Thời Vân hờ hững nói, trực tiếp lấy một thanh đao dài từ trong không gian ra, có lẽ là định dùng làm công cụ chèo thuyền.
Nửa tháng?
Tô Bạch Cẩn ngây ra.
Cô chỉ mới đến thế giới trò chơi này có bốn ngày thôi mà, sao lại có thể là nửa tháng?
Hơn nữa, cô đã chết rất nhiều lần rồi.
Tô Bạch Cẩn rất muốn mở miệng hỏi Thời Vân, nhiệm vụ của cậu ta là gì? Đã ở thế giới trò chơi này bao lâu rồi?
Nhưng Tô Bạch Cẩn không dám hỏi, cô biết Thời Vân không đơn giản, chỉ cần cô mở miệng hỏi, nhất định đối phương sẽ phát hiện ra vấn đề của cô.
Vì vậy cô chọn không hỏi, giữ lại những bí mật này, có lẽ sau này cô cũng sẽ biết lý do.
Hai người ngồi trên chiếc bè làm từ xác quái vật, bắt đầu chèo về phía chân núi, nhưng vì cả hai đều không quen chèo thuyền nên thao tác có chút buồn cười.