Bây giờ không phải lúc thăm dò, trong trường học đông người mắt tạp, nếu trong lúc thăm dò mà xảy ra chuyện như vừa rồi thì không hay.
Chuông tan học vang lên.
“Thẩm Tầm, đi theo tôi đến văn phòng.”
Lão Lâm thu lại sách vở, Thẩm Tầm đi theo sau lưng ông ta.
Tháng đầu tiên tận thế là Lão Lâm đã chết, ông ta là chủ nhiệm lớp, mưa to nhấn chìm trường học, rất nhiều giáo viên và học sinh bị nhốt ở ký túc xá, nghe nói lúc ấy ông ta cứu nhiều học sinh, sau đó bị chết trong mưa to.
Đây là lần thứ hai trong tuần cô đi vào căn phòng, mấy giáo viên ngước đầu nhìn cô gái đi sau lưng Lão Lâm.
Lão Lâm chửi xối xả: “Thẩm Tầm, dạo này em bị làm sao vậy? Lên lớp không tập trung, lại còn ngủ gật nữa, sắp thi đại học tới nơi, em còn nhớ nguyện vọng vào trường nào không?”
Ông ta biết nhà Thẩm Tầm giàu, khi tan trường luôn được tài xế đưa rước, nhưng trong hai năm làm chủ nhiệm lớp của cô cho ông ta thấy rõ cô cố gắng học cỡ nào.
Thẩm Tầm bình tĩnh nói:
“Thưa thầy Lâm, gần đây trong nhà xảy ra chuyện nên em muốn xin phép nghỉ.”
Còn hơn mười ngày là tận thế, đến lúc đó trật tự tan vỡ, thậm chí có cả chuyện ăn thịt người, cô phải sớm chuẩn bị.
Cô không còn nhiều thời gian.
Lão Lâm vốn tưởng sẽ được nghe Thẩm Tầm ăn năn, không ngờ vì trong nhà gặp chuyện mới khiến học sinh giỏi này hoảng hốt tinh thần.
“Được rồi, tôi sẽ duyệt cho em, về nhà nghỉ ngơi đi. À, em muốn nghỉ bao lâu?”
Thẩm Tầm nhận lấy giấy xin phép nghỉ có chữ ký của Lão Lâm:
"Nửa tháng."
Âm điệu của Lão Lâm cất cao hơn: "Cái gì?”
“Nhà em có mời giáo viên dạy kèm nên sẽ không chậm trễ việc học.”
Thẩm Tầm cầm tờ giấy nghỉ phép xoay người đi, chỗ này không phải trường nhà giàu, mọi thứ bị quản rất nghiêm ngặt.
Thẩm Tầm bấm số điện thoại của tài xế, đứng chờ trước cổng trường một lúc.
Mười phút sau, một chiếc Maybach đậu trước cổng trường, tài xế xuống xe mở cửa:
“Cô chủ.”
“Về nhà.” Thẩm Tầm sốt ruột muốn biết năng lực của thuốc gen thứ hai là cái gì.
Nếu thật sự là không gian thì cô có càng nhiều đường xoay sở.
Khu biệt thự Tử Viên, tài xế đậu xe trong gara, Thẩm Tầm lấy điện thoại ra gửi tiền lương tháng này cho tài xế.
Thẩm Tầm đứng ngoài gara chờ tài xế: “Chú Vương, tôi đã xin phép nghỉ học, nửa tháng này không đến trường, chú cũng về tạm nghỉ ngơi với thím đi.”
Sau khi cha mẹ cô qua đời, trong biệt thự chỉ còn hai người hầu, một là thím Từ nấu cơm, một là chú Vương tài xế.
Chú Vương lấy điện thoại ra, tin báo của ngân hàng hiện ra:
“Cô chủ phát dư hai tháng rồi.”
“À, chú làm việc cho nhà tôi đã mấy năm, đây là tăng lương cho chú.” Thẩm Tầm nhấn nút cửa gara, cánh cửa chậm rãi đóng.
Chú Vương còn muốn nói cái gì, nhưng Thẩm Tầm đã xoay người đi.
Thím Từ đã nấu cơm chiều cho Thẩm Tầm, cô cũng phát dư hai tháng lương cho bà ấy, cho nghỉ nửa tháng, trong biệt thự thoáng chốc lạnh lẽo.
Đồ ăn trên bàn tỏa mùi thơm, Thẩm Tầm không nhịn được ăn ngấu nghiến.
Sau đợt mưa to không có nhiều đồ để ăn, rau dưa càng là ít thấy, tận thế năm thứ tư, Thẩm Tầm từng thấy tận mắt đám ma quỷ kia ăn thịt con nít.
Sau này cô bị đưa vào viện thí nghiệm, càng chưa được ăn một miếng thức ăn nào, toàn bị tiêm thuốc dinh dưỡng giữ cơ năng thân thể.
Ăn hết sạch thức ăn nhưng Thẩm Tầm vẫn cảm thấy đói, cô dọn bát đũa mở tủ lạnh ra, tầng lạnh có hai miếng bánh matcha và chocolate.