Tôi Lái Taxi Không Đón Khách Chỉ Đón Nữ Quỷ Và Người Mẫu

Chương 8: Lão Chu

Trước Sau

break

Tôi mò mẫm đi vào tiệm thuốc.

Lão Chu vừa nghe tôi báo ra tên Hắc Tử đã biết xảy ra chuyện gì.

Đầu tiên ông ấy cầm đèn pin soi, vạch mí mắt tôi lên xem thử, xác nhận triệu chứng rồi bảo tôi ngồi ở đó đợi một lát.

Qua khoảng chừng nửa tiếng, lão Chu cầm một thứ giống như một cây gậy gỗ tới, sau đó đốt lên, đặt ở dưới mắt tôi hướng dẫn: “Mở to hai mắt, xông một lát!”

Tôi bị sặc đến chảy cả nước mắt nước mũi nhưng chỉ có thể cố gắng vượt qua, mở to hai mắt xông như vậy mấy phút.

Lão Chu mới bưng một chậu nước thuốc đi tới: “Rửa mắt lại đi, xem thử có hiệu quả không!”

Tôi vội vàng làm theo, phát hiện tầm nhìn quả nhiên đã khôi phục lại như ban đầu!

Lão Chu trông chừng hơn sáu mươi tuổi.

Ông ấy đeo một cái kính lão, để một chùm râu dê màu muối tiêu, nhìn rất giống thầy thuốc Trung y.

“Cảm ơn nhiều!”

Tôi lau sạch mắt: “Bao nhiêu tiền?”

Lão Chu đáp: “Nếu là bạn của Hắc Tử, chỉ cần đưa một trăm đồng là được!”

Tôi trả tiền xong, đột nhiên nhớ tới một vấn đề!

Tôi sắp đi bắt Tôn Kiều lần nữa, lẽ nào còn phải nhỏ nước mắt trâu tiếp?

Trong khi tôi còn đang do dự chưa quyết thì lão Chu đã lên tiếng: “Cậu nhóc, có một số thứ nên tận lực dùng ít thôi, sẽ gây ra tổn hại rất lớn cho cơ thể đó!”

“Vâng!”

Lão Chu vừa nói xong, tôi trong nháy mắt đã có quyết định.

Không thể dùng lại nước mắt trâu!

Dù sao trước đây cho dù không có nước mắt trâu, tôi vẫn có thể nhìn thấy Tôn Kiều.

Hơn nữa bây giờ chỉ có một mình tôi, cho dù có thấy Tôn Kiều đi nữa, có bắt được hay không lại là chuyện khác!

Tôi cũng không cần phải liều mạng bất chấp rủi ro như vậy!

Sau khi xác nhận mắt đã không còn vấn đề, tôi chuẩn bị rời khỏi nơi này.

“Đợi đã!”

Lúc này, lão Chu đột nhiên gọi tôi lại.

Tôi hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Lão Chu hỏi: “Cậu nhóc, có phải cậu hơi bị yếu không?”

“Hả?”

Tôi gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Nghĩa là sao?”

“Có phải cậu thường xuyên bị bạn gái ghét bỏ không?”

Thì ra là có ý này!

Tôi mờ mịt lắc đầu: “Tôi đã sớm chia tay bạn gái, đã rất lâu rồi… không có sinh hoạt chuyện đó!”

“Hèn gì không phát hiện ra!”

Lão Chu nói: “Cậu nhóc, tôi phát hiện cậu đang rất yếu luôn, đề nghị cậu bồi bổ thận dương lại đi!”

Ông ấy vừa nói vừa lấy trong hộc tủ ra một cái hộp gỗ, sau đó mở hộp, bên trong là một viên thuốc viên màu đỏ, lớn cỡ cái trứng cút!

“Đại Lực Hoàn!”

Lão Chu đặt cái hộp gỗ lên trên tay tôi: “So với thuốc Tây, ưu thế của thuốc chúng tôi chính là không có bất kỳ tác dụng phụ nào! Hơn nữa Đại Lực Hoàn nhanh thấy hiệu quả, uống xong là có hiệu quả liền luôn, không cần phải chờ bốn mươi phút!”

“Vậy thì tốt!”

Tôi nhận lấy cái hộp gỗ, định hôm nào đó ghé nhà tắm một chuyến, thử hiệu quả một chút!

“Hai trăm một viên!”

Lão Chu thấy tôi nhận rồi mới ra giá, chắc là sợ tôi chê đắc!

Hai trăm đúng là không rẻ, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận.

Hơn nữa, so với tình yêu, chút tiền lẻ này tính là cái gì!

Chuyện Đại Lực Hoàn, ngày sau hẵng bàn!

Bây giờ tôi đang có chuyện còn quan trọng hơn!

Ngày mai chính là thời gian giao dịch.

Tôi nhất định phải nhanh chóng bắt tay vào hành động, đi bắt Tôn Kiều một lần nữa!

Tối hôm đó, tôi mang theo bùa Trấn Quỷ và một cây gậy gỗ rồi lái xe chạy tới nghĩa trang Phòng Sơn.

Cây gậy gỗ này không phải gậy gỗ bình thường đâu, là gậy gỗ đào đó!

Tôi đã lên mạng tra, nghe nói quỷ sợ gỗ đào!

Trải qua chuyện tối qua, bây giờ Tôn Kiều chắc chắn đã đề phòng hơn!

Muốn bắt cô ta khó như lên trời vậy!

Cơ hội duy nhất có lẽ là lúc cô ta hẹn hò, tôi phải nhân lúc bất ngờ dán lá bùa lên trên trán cô ta!

Nhưng mà… đêm nay Tôn Kiều còn dám hẹn hò nữa không?

Bên ngoài nghĩa trang một mảnh vắng vẻ.

Tôi thuận lợi xuống xe, đột nhiên bắt gặp một bóng người cao lớn vạm vỡ đang chạy về phía này.

Chờ đối phương chạy tới, tôi mới nhận ra chính là anh trai áo phông Archeopteryx ngày đó.

Là con hàng đã tặng thuốc lá cho tôi!

Tôi thấy anh ta, mừng thầm trong bụng.

Tôi nhớ Tôn Kiều rất sợ anh trai áo phông Archeopteryx, ngày đó cô ta thậm chí còn bị anh ta hù chạy!

Tôi đoán có lẽ dương khí trên người con hàng này rất nặng!

Có cái gọi là quỷ sợ ác nhân, chắc là có ý này!

“Ôi, là anh hả!”

Anh trai áo phông Archeopteryx rất nhanh đã nhận ra tôi.

Tôi gật đầu: “Đại ca tới đây hẹn hò hả?”

Anh trai áo phông Archeopteryx cười bỉ ổi: “Anh biết mà!”

Tôi lặng lẽ đi theo sau lưng anh trai áo phông Archeopteryx, đi thẳng tới chỗ mộ Tôn Kiều.

Nhắc tới cũng trùng hợp, hoặc cũng có lẽ là anh trai áo phông Archeopteryx đã sắp xếp mọi thứ từ đầu!

Chỉ thấy Tôn Kiều đang đứng ở trước bia mộ, vẫn là gương mặt trang điểm xinh đẹp kia. Cô ta đang nhìn ngó xung quanh, rõ ràng là đang đợi người.

Anh trai áo phông Archeopteryx đi vòng ra sau lưng Tôn Kiều, sau đó bất ngờ xông ra, ôm chặt lấy Tôn Kiều từ sau lưng: “Kiều Kiều, anh tới rồi nè!”

Tôn Kiều bị hù sợ đến cả người run rẩy.

Cô ta quay đầu lại, mặt hoa biến sắc hỏi: “Sao… sao lại là anh?”

Anh trai áo phông Archeopteryx nói: “Cái tên thư sinh mà em hẹn đã bị anh xử rồi! Yên tâm, kỹ thuật của anh tốt hơn cậu ta!”

“Thả tôi ra…”

Tôn Kiều liều mạng giãy giụa, nhưng có làm sao cũng không giãy ra được.

“Thân hình xinh đẹp như vậy, không chơi trò kích thích một chút thì thật đáng tiếc!”

Anh trai áo phông Archeopteryx nói rồi lấy một sợi dây thừng mang theo trong người ra, trói chặt hai tay hai chân Tôn Kiều.

Anh ta làm xong tất cả những thứ này rồi bắt đầu cởi đồ.

Bởi vì vóc người quá đô con, áo thun lại quá nhỏ nên cởi ra có vẻ hơi tốn sức…

“Chính là lúc này!”

Tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội.

Mà bây giờ, cuối cùng đã chờ được rồi!

Tôi cầm gậy gỗ đào xông lên phía trước, gõ mạnh vào ót anh trai áo phông Archeopteryx một gậy, “bốp”!

Tôi gần như đã dùng hết sức, sợ không thể đánh ngất anh ta!

Một gậy giáng xuống, gậy gỗ đào bốc lên một trận khói đen “xèo”, cứ thế gãy ngang! 

May quá!

Anh trai áo phông Archeopteryx cũng té xuống!

“Lại là anh?”

Tôn Kiều nhìn cảnh này, đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt, tức giận nói:

“Chuyện tối qua tôi còn chưa tìm các anh tính sổ, vậy mà anh còn dám tới! Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Thật xin lỗi, cô Tôn!”

“Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong!”

“Đối phương đưa ra một cái giá khiến cho tôi không cách nào từ chối!”

Đối diện với một nữ quỷ xinh đẹp như thế, trong lòng tôi quả thật có chút áy náy.

“Giá…”

Tôn Kiều thì thào một câu, vẻ mặt cũng theo đó tái đi: “Là tên đạo sĩ tà đạo đó? Ông ta muốn mua tôi?”

Tôi đáp: “Cái này tôi cũng không rõ, tôi chỉ nhận tiền thôi!”

Tôi nói rồi lấy bùa Trấn Quỷ ra.

“Đừng mà!”

“Cầu xin anh đó đừng mà!”

Tôn Kiều vừa giãy giụa vừa cầu khẩn: “Một khi bị tên đạo sĩ tà đạo đó mua đi, tôi sẽ hồn bay phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh! Cầu xin anh, tha cho tôi một mạng đi mà, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ đại ân đại đức của anh! Cầu xin anh mà!”

“Xin lỗi…”

Tôi ngồi xổm xuống trước người Tôn Kiều, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, sợ chính mình sẽ mềm lòng.

Bởi vì người phụ nữ này thật sự rất xinh đẹp!

Tôn Kiều thuộc về cái loại chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã khiến cho người ta cầm lòng không đậu ấy!

Tôn Kiều vẫn tiếp tục cầu xin tha thứ.

Nhưng khi tôi dán bùa Trấn Quỷ lên trán cô ta, tiếng van xin lập tức im bặt, cơ thể cô ta đã không còn nhúc nhích nữa.

“Đã xử xong!”

Tôi dùng kiểu bế công chúa ôm Tôn Kiều vào trong ngực, bế cô ta lên rời khỏi nghĩa trang.


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc