Tôi Lái Taxi Không Đón Khách Chỉ Đón Nữ Quỷ Và Người Mẫu

Chương 7: Bói quẻ

Trước Sau

break

 

“Thật sao?”

“Thất kính thất kính, thì ra anh cũng là một vị đạo trưởng!”

Tôi cũng không biết Dương Dung là nói thật lòng hay là đang châm chọc tôi.

Dương Dung dừng một chút rồi thu lại nét mặt tươi cười, nói: “Thế thì anh biểu diễn phép thuật của anh cho tôi xem thử đi!”

Tôi hỏi: “Nếu như thành công, thế có phải sẽ có thể chứng minh là tôi trong sạch không?”

“Đương nhiên!” Dương Dung không chút nghĩ ngợi.

“Được!”

Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể làm phiền cô một chút được không, tìm giúp tôi chín đồng tiền đến đây nhé?”

Dương Dung hỏi: “Để làm gì?”

Tôi giải thích: “Tôi không biết phép thuật gì quá lợi hại, nhưng gieo quẻ gì đó không thành vấn đề!”

Dương Dung nghe vậy, lập tức quay người đi ra ngoài.

Khi cô ấy trở lại có cầm theo một cái chén trong tay, trong đó tất cả đều là tiền cổ: “Đây là đồ tịch thu được ở thị trường đồ cổ lần trước, nghe nói trong này có thật có giả, anh tự chọn đi!”

Tôi nhặt đại chín đồng tiền ra, dùng hai tay vốc tiền xu, làm bộ lắc qua lắc lại, đồng thời lẩm bẩm niệm: “Úm ba la quần xì xi cu la…”

“Có coi được không đó?” Dương Dung có chút hiếu kỳ nhìn qua.

“Xong rồi!”

Tôi nhìn Dương Dung phán: “Cảnh sát Dương, nếu như tôi không có tính sai, hôm nay cô mặc một bộ nội y màu hồng đúng không?”

“Hả?”

Dương Dung nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn “vụt” một tiếng đỏ bừng, vừa có chút xấu hổ vừa có chút tức giận, bực bội hỏi: “Cái này mà cũng coi ra được?”

Tôi đáp: “Tôi cũng mới nhập môn, chỉ có thể coi ra được một ít chuyện hoặc là người ở trước mắt thôi! Cô nói xem tôi coi có đúng hay không?”

Dương Dung mạnh miệng cãi cùn: “Cái này không tính! Dù sao cho dù là đoán cũng có xác suất đoán trúng nhất định! Bởi vì đồ lót của con gái cũng chỉ có mấy màu đơn giản như vậy!”

“Ha ha!”

Tôi nói: “Nếu vậy cô hãy quay qua bên khác, tôi sẽ xem thêm một quẻ nữa!”

"Được thôi!"

Dương Dung có chút khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn quay người.

Tôi vốc đồng tiền lên, tiếp tục tung đồng xu, nhìn vào bóng lưng Dương Dung phán: “Ở trên người cô từ chỗ đùi trái trở lên có một cái bớt màu đỏ to cỡ cái móng tay! Cái này người bình thường làm gì đoán ra được đúng không?”

“Hả?”

Dương Dung nghe đến đó rất là ngạc nhiên, quay người lại nhìn tôi hỏi: “Anh còn bói ra được cái gì nữa?”

Tôi nhìn từ trên xuống dưới người cô ấy một lượt, nói: “Cô có chắc là muốn tôi nói hết ra không? Có cần tôi báo luôn cả nhãn hiệu băng vệ sinh cô dùng ra không?”

“Anh…”

Dương Dung trầm mặc một lát, cuối cùng cũng tháo còng tay của tôi ra: “Trước khi chưa thoát khỏi diện tình nghi, anh không được phép rời khỏi thành phố Lục Đằng!”

“Cảm ơn!”

Tôi hoạt động cổ tay một lúc, duỗi lưng một cái.

Cảm giác một lần nữa có lại tự do thật tốt!

“Còn nữa!”

Dương Dung tiếp tục dặn dò: “Sau khi anh đi ra ngoài rồi, anh phải giúp tôi một chuyện!”

Tôi hỏi: “Có phải là chuyện bắt Hắc Tử không?”

“Quả nhiên là sinh viên!”

Dương Dung tán thưởng một câu, nói: “Cho dù hai người có thật sự thay trời hành đạo đi nữa, chúng tôi vẫn phải tuân theo lệ cũ, tìm Hứa Huy về tra hỏi! Mặt khác, chuyện anh ta đánh lén cảnh sát cũng không thể cho qua như vậy!”

“Đánh lén cảnh sát?”

Tôi cười giải thích: “Lúc đó đang trong tình huống ấy, anh ta cùng lắm chỉ có thể coi như thoát hiểm khẩn cấp thôi! Giờ đang là thời đại toàn dân chơi tik tok, chúng tôi ai cũng là Trương Tam!”(*)

(*)Trương Tam: cuồng đồ Trương Tam, thủ phạm đã gây ra vô số tội ác trong các vụ án hình sự ở Trung Quốc.

“Có phải đánh cảnh sát hay không, không phải do anh định đoạt!”

Dương Dung tức giận liếc tôi.

Dương Dung tiễn tôi đến bãi đậu xe, trả chìa khóa xe lại cho tôi.

Cô ấy cầm điện thoại di động của tôi lên, bấm gọi ra ngoài: “Đây là số của tôi, khi nào có tin tức của Hứa Huy thì báo ngay cho tôi!” 

“Vâng, thưa sếp!”

Tôi lên xe khởi động máy, nhìn Dương Dung vẫy vẫy tay.

“Còn chuyện gì nữa?” 

Dương Dung cúi người xuống, mặt đầy tò mò.

Tôi lại lần nữa cảm nhận được sức ép khổng lồ của cô ấy, cười hỏi: “Thưa sếp, tôi vừa bí mật bấm quẻ, có phải cô thuộc cúp D không?”

“Cút!”

Dương Dung trợn to đôi mắt hạnh, giận đến run người.

Nhưng cô ấy cũng không nói gì thêm, dù sao tôi “bói” cũng rất chuẩn!

Dương Dung đứng ở ven đường, dõi mắt nhìn tôi rời đi, trong mắt phảng phất có chút hoang mang…

Tôi vừa về tới phòng trọ đã hùng hổ đi tắm, tẩy sạch xúi quẩy.

Khi tôi ngủ xong một giấc tỉnh lại đã là giữa trưa.

Khoa học kỹ thuật vô nhân tính đúng là thần kỳ, đã giúp tôi thuận lợi giành lại tự do bản thân!

Nhưng tác dụng phụ của món đồ chơi này cũng quá lớn rồi!

Sau khi tôi tỉnh lại, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ!

Tôi ghé tiệm thuốc mua một chai dung dịch nhỏ mắt, nhưng nhỏ xong cũng không thấy hữu dụng cái trứng gì.

Tôi chợt nhớ ra, trước đây Hắc Tử đã từng nhắc tới một nơi gọi là tiệm thuốc Chu Ký.

Hắc Tử có dặn lỡ như tôi xảy ra chuyện gì thì có thể đi tới đó tìm một người tên là lão Chu!

Có lẽ người này có thể chữa khỏi mắt của tôi.

Hơn nữa, nói không chừng tôi còn có thể nghe ngóng được tung tích của Hắc Tử!

Tôi không dám tự mình lái xe, bèn đến cổng khu chung cư đón một chiếc taxi: “Bác tài, đến phố Phủ Tiền, tiệm thuốc Chu Ký.”

Xe chạy được một lát, sau khi băng qua hai con phố, bên cạnh bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Anh Viễn, là tôi đây!”

“Hắc Tử?”

Tôi nghe được giọng nói này, cảm thấy hơi bất ngờ.

Tôi ra sức dụi mắt, muốn xác nhận thân phận của đối phương, nhưng càng dụi trước mắt lại càng mơ hồ.

“Đừng có lộn xộn!”

Hắc Tử nói tiếp: “Đằng sau có kẻ đang theo dõi, cẩn thận kẻo bị lộ tẩy!”

“Cái tên này, anh còn có mặt mũi đến đây gặp tôi hả!”

Tôi nhớ lại chuyện đêm qua, giận không có chỗ phát tiết!

Cái tên này quá ích kỷ mà!

Trong lúc nguy khốn, anh ta lại không hề để ý tới tình anh em!

Hắc Tử thở dài một hơi, mở miệng giải thích: “Anh Viễn, tôi cũng không còn cách nào khác! Bùa Ẩn Thân chỉ có một lá, hơn nữa anh cũng thấy tình hình lúc ấy rồi đó, tôi chỉ có thể tự vệ mà thôi! Lỡ như hai chúng ta đều bị bắt vào, cảnh sát thẩm vấn cùng lúc chắc chắn sẽ bị bại lộ!”

Tôi hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Hắc Tử tiếp tục nói: “Nếu như chỉ có một người bị bắt thì sẽ không phát sinh vấn đề khẩu cung không đồng nhất! Với lại, chẳng phải bây giờ anh đã an toàn rồi sao!”

Tôi ổn định cảm xúc rồi hỏi: “Bây giờ anh tới là có ý gì?”

Hắc Tử nói: “Gần đây tiếng gió quá lớn, tôi không tiện ra mặt, chuyện bắt nữ quỷ chỉ có thể giao lại cho anh!”

Anh ta nói xong, trên tay tôi bỗng nhiên có thêm một tờ giấy.

Hắc Tử nói: Đây là lá bùa Trấn Quỷ đó, sau khi sự việc thành công, tôi ba anh bảy, như vậy được chưa?”

Bảy phần, chính là bảy triệu đó!

Tôi cất lá bùa vào, nói: “Tôi cũng không dám bảo đảm nhất định có thể thành công!”

“Cái này tôi biết!”

Hắc Tử nhấn mạnh: “Nhưng tóm lại vẫn cần phải liều một phen!”

Tôi đề nghị: “Thật ra giờ anh đi ra tự thú cũng không sao, chỉ cần dựa theo những gì tôi nói ghi lời khai là được!”

“Không được!”

Hắc Tử hơi do dự giải thích: “Thật ra thì… tôi còn dính líu đến vài vụ án nữa, đến lúc đó lỡ như tra ra được sẽ rất phiền phức!”

Tôi tò mò hỏi: “Vụ án gì?”

Hắc Tử không trả lời.
Cùng lúc đó, xe dừng lại.

“Bên phải chính là tiệm thuốc Chu Ký, báo ra tên của tôi sẽ được mua thuốc giảm giá 90%.”

“Nếu như anh bắt được nữ quỷ thì trưa ngày mốt mười hai giờ, hãy chạy theo đường Giang Nam đi thẳng ra bờ sông, sẽ có người chủ động tới đón anh!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc