Đi đầu là một nữ cảnh sát trẻ tuổi, thân hình đẫy đà, bộ đồng phục trên người bó sát đến mức căng chặt.
Cô ấy đi lên một bước, thuần thục còng tôi lại, giọng yêu kiều quát hỏi: “Một nam một nữ vừa rồi ở đâu?”
Tôi nhìn vào gương mặt tinh xảo của cô ấy, cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Nói!”
Nữ cảnh sát dùng cùi chỏ thúc mạnh tôi một cái, khiến đầu óc tôi choáng váng.
Tôi đau đến nhe răng trợn mắt, chột dạ nói: “Nếu tôi nói tôi đến để sửa cống thoát nước, cô có tin không?”
“Dẫn đi!”
Nữ cảnh sát lại đạp tôi một cước, phất tay chỉ đạo: “Tiểu Vương đi ra cổng ngồi chờ, những người còn lại chia nhau ra, lục soát toàn diện!”
Hai giờ sau.
Cảnh sát thẩm vấn tôi đã đổi đến nhóm thứ ba.
Cuối cùng, nữ cảnh sát trẻ tuổi cả vóc dáng lẫn tính cách đều thuộc dạng nóng phỏng kia đi tới.
Cô ấy chống hai tay trên bàn, không có thiện chí nhìn tôi.
Thẻ đeo trên đồng phục trước ngực ghi:
Tên họ: Dương Dung.
Số hiệu cảnh sát: 087007.
Tuổi tác của viên cảnh sát nữ này không lớn lắm, cả cái đó cũng không nhỏ!
Đôi mắt sâu hun hút mê người kia thậm chí còn khiến tôi không dám nhìn thẳng.
Lúc này khả năng nhìn xuyên thấu của tôi vẫn còn.
Tôi nhìn thoáng qua thứ ở trước người cô ấy, cảm thấy áp lực liên hồi, nuốt nước miếng cái “ực” rồi nói: “Sếp à, sếp có thể cách xa tôi một chút được không, cái đó… sếp áp sát quá khiến tôi hơi chóng mặt!”
“Bớt lẻo mồm lẻo mép lại cho tôi!”
Dương Dung vỗ mạnh xuống bàn: “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị! Nói đi!”
Tôi nhắm mắt lại, không nói tiếng nào.
Dương Dung hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi cảnh cáo anh, chúng tôi đã nắm giữ rất nhiều chứng cứ và sự thật! Bây giờ tôi đang cho anh cơ hội thể hiện, tranh thủ lập công, đừng có không biết điều!”
Mặc dù tôi đã lớn tới như vậy lần đầu tiên bước vào đồn cảnh sát, nhưng tôi cũng đã xem trên tivi rất nhiều lần.
Lúc cảnh sát nói ra câu này chính là chứng cứ gì cũng không có nắm!
Dù sao cũng là nữ quỷ gây án, tới vô ảnh đi vô tung, bọn họ có thể nắm được chứng cứ gì chứ?
Về phần tôi và Hắc Tử… cùng lắm chỉ là đánh lén cảnh sát mà thôi.
Không, là tên Hắc Tử kia mới đúng.
Tôi chỉ tới sửa cống thoát nước thôi.
Cho dù chúa Jesus có tới tôi vẫn cứ nói như vậy!
Dương Dung thấy tôi mềm không được cứng không xong, cứ liên tục quấn lấy tôi tra hỏi.
Cô ấy bảo những đồng nghiệp khác đi nghỉ trước, chính mình đi nấu một ly mì dưa chua mang tới.
Dương Dung ăn hai ngụm, răng cắn nhẹ một cái rồi dừng lại, cười như không cười nhìn tôi: “Muốn ăn không?”
Bởi vì tôi đã bị thẩm vấn quá lâu, lúc này đã đói đến đầu óc quay cuồng.
Tôi nhìn vào dáng người nóng bỏng của cô ấy, vô thức gật đầu một cái, đáp: “Muốn ăn mì, nhưng càng muốn ăn cô hơn!”
“Anh…”
Dương Dương giận đến nghiến răng nghiến lợi, hình như lại muốn ra tay!
May mà lúc này có người đi vào.
Đó là một thanh niên trẻ tuổi có vẻ ngoài trắng trẻo, trên đầu quấn một lớp băng gạc.
Thì ra là thanh niên bị Hắc Tử đánh ngất!
Trương Dung quay đầu lại nhìn thoáng qua, hỏi thăm: “Tiểu Ngụy, em không sao chứ?”
“Không sao!”
Thanh niên có vẻ ngoài trắng trẻo kia lắc đầu, sau đó đưa hai bản kê khai cho Dương Dung: “Chị, đã tra ra hồ sơ của bọn họ!”
“Tốt!”
Dương Dung nhận lấy bản kê khai, nói: “Em mau đi nghỉ ngơi đi, nơi này có chị được rồi!”
“Vâng!”
Thanh niên có vẻ ngoài trắng trẻo nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhưng mà chị à, lần này xuống tay phải nhẹ một chút! Cái tên mạnh miệng trước đó bị chị đánh tới thở bình oxy, giờ vẫn còn nằm ở ICU đó!”
“Hơ hơ!” Tôi cười mỉa trong bụng.
Hai người này đang kẻ tung người hứng với tôi đấy à!
Sau khi thanh niên có vẻ ngoài trắng trẻo đi rồi, Dương Dung mới xem kỹ bản kê khai.
Mất một lúc lâu, cô ấy mới bỏ bản kê khai kia xuống, nói lời ý tứ sâu xa: “Trương Viễn, anh tốt xấu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp hệ chính quy, sao lại lưu lạc đến mức này?”
Tôi nhún vai: “Bây giờ sinh viên đều không đáng tiền, không có bối cảnh, còn không bằng tới công trường dời gạch!”
“Tự cam chịu đọa lạc, không biết tiến thủ!”
“Nói đi, rốt cuộc anh và Hứa Huy có quan hệ gì?”
“Còn cô gái kia nữa! Trong ba người các anh ai là thủ phạm chính, ai là tòng phạm?”
Hứa Huy…
Nói thật, quen biết nhau cũng ba đến bốn năm, vậy mà bây giờ tôi mới biết tên thật của Hắc Tử!
Dương Dung tiếp tục thăm dò: “Chúng tôi đã cử người đi tới nông thôn báo cho cha mẹ anh biết, bây giờ mở miệng có lẽ còn kịp…”
Tôi nghe xong câu này, trái tim thắt chặt.
Là đàn ông, bản thân mình chịu cực chịu khổ bên ngoài không sao hết, chỉ sợ cha mẹ lo lắng nhớ mong.
Dương Dung đã nhìn thấu biến hóa cảm xúc của tôi, tận tình khuyên bảo: “Nói đi chàng sinh viên, nói hết những gì anh biết ra đi nào!”
Tôi cân nhắc cả buổi, nhìn vào ánh mắt Dương Dung, cuối cùng thở dài một hơi: “Tôi khai báo!”
Dương Dung mừng rỡ, vội vàng ngồi xuống lấy giấy bút ra.
Tôi lược lại mạch suy nghĩ một chút, sau nó khai liên tục.
Từ việc trước đó tôi mua xe bắt đầu ra chạy taxi thuê, sau đó đụng phải nữ quỷ Tôn Kiều. Rồi sau đó Hắc Tử trở về, cùng tôi đi tới nghĩa trang…
Tôi không có nói láo nửa câu, chỉ giấu nhẹm động cơ chuyến này.
Lúc đầu Dương Dung nghe rất nghiêm túc.
Nhưng khi cô ấy nghe đến Tôn Kiều là nữ quỷ, rõ ràng đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Chờ tôi kể xong, Dương Dung hừ lạnh một tiếng: “Dựa theo logic của anh, anh đã biết Tôn Kiều là nữ quỷ, sao hai anh còn dám đi qua đó kiếm chuyện hả?”
Tôi đáp: “Hắc Tử là đạo sĩ, cô hẳn là cũng đã thấy búi tóc đạo sĩ trên đầu anh ta! Hai chúng tôi đây là đang thay trời hành đạo, trừ hại cho dân!”
"Ha ha!"
“Tôi sắp bị làm cảm động rồi!”
“Chỉ tiếc, tôi không phải kẻ ngu!”
Dương Dung vẫn không tin.
Tôi nói tiếp: “Vừa rồi mười ba người các cô đều đã chứng kiến. Hắc Tử có thể biến mất giữa hư không là vì anh ta là đạo sĩ, biết pháp thuật đó! Về phần ả nữ quỷ kia, ả muốn ẩn thân đương nhiên càng không cần phải nói!”
Trong ánh mắt Dương Dung có chút phiêu hốt bất định, giống như nội tâm đang dao động.
Thật lâu sau, cô ấy mới nhìn tôi hỏi: “Nếu như Hứa Huy là đạo sĩ, Tôn Kiều là nữ quỷ, vậy còn anh? Một người bình thường như anh sao lại dám đi tới?”
“Tôi…”
“Thật ra, tôi cũng biết một chút xíu pháp thuật!”
Tôi nhìn vào dáng người thẳng tắp của Dương Dung, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng lớn mật.