Tôi Lái Taxi Không Đón Khách Chỉ Đón Nữ Quỷ Và Người Mẫu

Chương 4: Kẻ buôn quỷ

Trước Sau

break

“Hắc Tử?”

Tôi ngồi dậy, vội vàng đi ra mở cửa, vung quyền về phía anh ấy: “Cái tên này cuối cùng cũng về rồi!”

“Mệt chết đi được!”

“Trước tiên cho tôi nghỉ ngơi chút đã!”

Hắc Tử ngồi ở trên ghế sô pha, một hơi uống cạn một chai nước suối, sau đó quệt miệng, đưa mắt nhìn tôi lom lom: “Xe… có bán chưa?”

Cái xe nát này đã gây ra rắc rối cực lớn cho tôi đó!

Tôi cố ý muốn chỉnh Hắc Tử một chút, mới nhún vai nói: “Xin lỗi, bán mất rồi!”

“Cái gì?”

Hắc Tử nghe nói thế, lập tức trở mặt, đứng lên túm lấy áo tôi, như phát điên hỏi: “Ai bảo anh bán? Chẳng phải tôi đã nói là chờ tôi về sao!”

Tôi đáp: “Xe là của ông đây bỏ tiền mua, ông đây muốn bán thì bán!”

“Anh…”

Hắc Tử thở hổn hển, đấm một quyền lên trên tường “rầm”, máu tươi trên mu bàn tay chảy ròng ròng.

Tôi không ngờ Hắc Tử lại phản ứng mạnh đến như vậy, vội lấy chìa khóa xe ra, quơ quơ trước mặt anh ta.

“Ơ?”

Hắc Tử vừa thấy chiếc chìa khóa này, lập tức chuyển giận thành vui: “Anh hù chết tôi rồi!”

Tôi hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Nếu như chiều nay tôi mang xe đi bán thì sẽ chết thật à?”

Hắc Tử lắc đầu: “Đó là tôi hù anh thôi!”

Sau đó, anh ta lại đổi giọng nói: “Nhưng mà, còn khó chịu hơn cả chết nữa!”

Tôi không hiểu hỏi: “Có ý gì?”

Hắc Tử giải thích: “Hai chúng ta có thể phát tài hay không, có thể cắm rễ ở thành phố Lục Đằng này được hay không, đều nhờ cả vào chiếc xe này đó!” 

Tên Hắc Tử này cái gì cũng tốt, chỉ là hay thích thừa nước đục thả câu.

Tôi thấy anh ta nói được một nửa rồi dừng, dứt khoát không thèm hỏi tới.

Rất nhanh, Hắc Tử đã không nhịn nổi: “Ba ngày sau, hai chúng ta hãy lái chiếc xe này ra bờ sông, làm một vụ mua bán, đối phương chỉ nhận xe không nhận người. Sau khi sự việc thành công sẽ chia cho anh một triệu!”

“Một triệu?”

Tôi thầm giật mình: “Có chắc là nhân dân tệ không?”

“Nói nhảm!”

Hắc Tử trợn trắng mắt liếc tôi: “Không lẽ là tiền âm phủ?”

Nhắc tới tiền âm phủ, tôi có chuyện để nói rồi đây!

Kế đó, tôi kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, một năm một mười kể cho Hắc Tử nghe.

Tôi vốn tưởng Hắc Tử sẽ rất bất ngờ, không ngờ biểu cảm của anh ta lại khá là bình tĩnh.

Không, nói đúng ra là, hơi kích động một tí!

Chờ tôi nói xong, Hắc Tử mới không nhanh không chậm nói: “Lúc đầu tôi còn lo lắng, sợ anh không dám làm vụ mua bán này, nhưng anh đã gặp cô ấy, vậy thì dễ xử rồi!”

Tôi hơi bất ngờ: “Anh nói vụ mua bán này, không phải là có liên quan đến nữ quỷ kia chứ?”

Hắc Tử gật đầu: “Trên thế giới này không chỉ có kẻ buôn người, thật ra còn có cả kẻ buôn quỷ nữa! Vụ mua bán chúng ta sắp làm lần này, chính là bắt được con tiện nhân Tôn Kiều kia!”

“Đi đi đi!”

Tôi nghe Hắc Tử nói vậy, lập tức bay sạch hứng thú.

Đi bắt nữ quỷ?

Đây chẳng phải là muốn chết sao!

Đối phương không đến tìm tôi, tôi đã muốn thắp nhang cầu nguyện rồi!

Hắc Tử cũng không có khuyên tôi, chỉ nói: “Cơ hội đã đưa cho anh, có làm hay không thì tùy anh! Nhưng chiếc xe này, trước tiên tôi cần phải lái đi, khi giao dịch còn phải dùng đến nó!”

“Dựa vào cái gì?”

“Xe này chính là tôi dùng vàng ròng bạc trắng mua đó!”

“Anh muốn xài cũng được, trả tám ngàn đồng lại cho tôi!”

Hắc Tử lấm lét nhìn tôi: “Nếu như tôi có tám ngàn đồng tiền thì khi ấy cũng sẽ không bán xe cho anh! Nhưng anh yên tâm, ba ngày sau, tôi sẽ chia cho anh tám mươi ngàn!”

“Không được!”

Tôi hung hăng lắc đầu, thái độ vô cùng kiên quyết.

Ba ngày sau, anh ta có còn sống hay không còn chưa chắc đâu.

Trước đây tôi đi làm công, ông chủ vẽ cho tôi một cái bánh nướng, giờ lại gặp phải một gã bạn xấu không đáng tin cậy như thế, chỉ biết hứa miệng.

Hắc Tử mặt dày năn nỉ: “Anh Viễn, tôi gọi anh là anh Viễn có được không!”

“Anh có gọi cha cũng vô ích!” Tôi hất mặt lên.

Hắc Tử thấy tôi mềm không được cứng cũng không xong, mới thở dài một hơi nói: “Ban đầu tôi cũng không định bán xe, nhưng không bán xe thì không có lộ phí, cũng không thể đi thỉnh món bảo bối này về!”

Anh ta nói rồi cẩn thận từng li từng tí cởi đồ, móc ra một mảnh vải đen, đặt lên trên bàn trà.

Hắc Tử ở trước miếng vải đen xá một cái, sau đó mới cẩn thận từng chút một mở ra.

Tôi bị hành động này của anh ta làm nổi lên lòng tò mò.

Tôi thò đầu qua nhìn, hai lá bùa vàng được gói trong hai tấm vải đen cũ, mặt trên vẽ một vài hoa văn màu đỏ, hình thù kỳ lạ.

“Đây là bùa Trấn Quỷ!”

“Chỉ cần dán lá bùa này lên trán nữ quỷ kia thì cô ta sẽ không thể động đậy!”

Tôi nói: “Trước đó anh biến mất mấy ngày, chính là đi mua thứ này đó hả?”

Hắc Tử gật đầu: “Chính xác mà nói, là thỉnh!”

Tôi lại hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Hắc Tử đáp: “Người xuất gia không nhắc đến tiền, chỉ nói đến duyên! 6800 đồng! Hơn nữa còn có lộ phí vừa đi vừa về, ăn uống ngủ nghỉ, tiền bán xe tám ngàn tệ, vừa vặn đã xài hết!”

“Cái đồ chơi này thật sự có ích sao?” Tôi đưa tay qua muốn cầm.

“Dừng tay!”

Hắc Tử bị hù sợ đến mức ôm chầm lấy tôi: “Hạnh phúc nửa đời sau của hai chúng ta đều nhờ cả vào hai lá bùa Trấn Quỷ này đó, đừng có hành động thiếu suy nghĩ!”

Mặc dù tên Hắc Tử này nói chuyện không ăn nhập gì, nhưng lại làm việc rất đáng tin cậy, nếu không tôi cũng sẽ không tìm anh ta mua xe.

Chẳng lẽ… vụ mua bán này thật sự có thể làm giàu?

Hắc Tử thấy tôi trầm ngâm không nói, nhìn ra tôi đã động lòng, mới tận tình khuyên bảo: “Anh Viễn, như vầy đi, tám ngàn đồng coi như là anh góp cổ phần! Sau khi sự việc thành công, hai chúng ta mỗi người một nửa!”

Tôi hỏi: “Mỗi người một nửa là bao nhiêu?”

Hắc Tử im lặng xòe năm ngón tay ra: “Mỗi người năm triệu, nhân dân tệ!”

Năm triệu!

Muốn mua một căn nhà ở thành phố Thanh Đằng chỉ cần hai triệu là dư sức!

Tiền còn lại cho dù là gửi ngân hàng thì tiền lãi hằng năm cũng hơn một trăm ngàn rồi!

Có thể nói là, không phải lo chuyện cơm áo cả đời!

Hắc Tử tiếp tục nói: “Anh Viễn, đầu năm nay người gan lớn chết no, kẻ gan nhỏ chết đói! Chẳng phải trong phim có câu thoại là, giết người phóng hỏa đeo đai vàng, sửa cầu làm đường chết mất xác sao! Đường tôi đã trải sẵn rồi, có đi theo tôi hay không, anh trả lời dứt khoát đi!”

Tôi nghĩ tới năm triệu tiền mặt đã bày ra ngay trước mắt, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

“Con mẹ nó, làm!” Tôi gật đầu lia lịa.

“Được!”

Hắc Tử cất lá bùa giấy kia vào: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ba ngày sau, tôi phải gọi anh là giám đốc Trương rồi!”

“Như nhau cả thôi, giám đốc Hắc!”

Tôi hỏi: “Cách làm cụ thể ra sao, có cần phải đề ra kế hoạch trước không?”

Hắc Tử gật đầu: “Tối mai mười giờ, anh đến đại lý xe hơi gặp tôi! Nhưng mà, anh phải cho tôi mượn ba trăm tệ trước, đặt mua ít đồ!”

“Cái này việc nhỏ ấy mà!”

Tôi lấy điện thoại di động ra chuyển thẳng cho anh ta ba trăm.

Chín giờ tối hôm sau, tôi gấp không kịp chờ đi tới đại lý xe hơi của Hắc Tử.

Tôi nhìn cách ăn mặc của Hắc Tử, không nhịn được cười ra tiếng heo kêu.

Hắc Tử nhỏ hơn tôi hai tuổi, dáng người vừa cao vừa béo, lại còn đen nữa. Ban đầu anh ta để kiểu tóc xù màu vàng shit. Vậy mà bây giờ, mái tóc màu vàng shit của anh ta lại cuốn lên quấn thành một cái ổ ở đỉnh đầu, còn cắm một cây gậy ở giữa.

“Đây là cái tạo hình gì vậy?” Tôi cố gắng dằn tiếng cười lại.

Hắc Tử nhếch miệng cười: “Tên khoa học của nó là búi tóc đạo sĩ, nói không chừng có thể có tác dụng chấn nhiếp nữ quỷ!”

Tôi hỏi: “Lỡ như chấn nhiếp không nổi thì sao?”

“Miệng quạ đen!”

Hắc Tử liếc tôi một cái rồi nói: “Chẳng phải còn có lá bùa sao! Đến lúc đó anh ôm lấy nữ quỷ, tôi dán lá bùa lên trán cô ta!”

Tôi nói: “Vì sao không phải là anh ôm lấy cô ta, tôi đi dán lá bùa? Anh cường tráng hơn tôi mà!”

Hắc Tử giải thích: “Loại chuyện này không phải nhìn vào có cường tráng hay không, mà phải xem giá trị nhan sắc! Anh mặt mũi anh tuấn, anh ôm cô ta, cô ta chắc chắn có cảm giác. Lỡ như cô ta giãy giụa thì anh cứ tóm lấy hai cái trọng điểm ở trước người cô ta!”

Nhắc đến giá trị nhan sắc này, tôi không có gì mà phải khiêm tốn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc