WTF?(Cái quái gì thế này?)
Tôi căng thẳng đến mức xém tí nữa đã hét ra tiếng!
“Tôn… Tôn Kiều!”
“Chuyện gì xảy ra?”
Một cơn gió thổi tới.
Tôi rùng mình một cái thật mạnh, chỉ cảm giác da đầu tê dại!
Cũng không biết có phải tôi bị ảo giác hay không. Lúc này tôi mơ hồ nghe thấy tiếng đối thoại của hai người từ trong phần mộ truyền đến, chính là tiếng của Tôn Kiều và thanh niên hip hop mới vừa rồi:
“Em trai à, có thật là lần đầu tiên của em không đó?”
“Không thể giả được!”
“Vậy thì tốt, nếu như không phải, em sẽ chết rất thảm đấy!”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!”
“Đừng có ba hoa, đi tắm trước đã!”
“Đợi chút nữa rồi hẵng tắm!”
“Không được, tắm sạch chút đi, như vậy chị mới xuống miệng được!”
“Hì hì, đã hiểu!”
Tôi vểnh tai lên nghe, còn muốn nghe tiếp.
Nhưng lúc này, điều quái lạ hơn nữa đã xuất hiện!
Tấm hình trên ngôi mộ kia vậy mà lại chuyển động.
Tôn Kiều ở trong ảnh nở nụ cười như có như không nhìn tôi, sau đó chầm chậm mở miệng: “Còn chưa nghe đủ sao?”
“Trời ơi!”
“Có quỷ!”
Tôi rốt cuộc không chịu nổi, hét toáng lên như chó sủa, nhanh chân bỏ chạy!
Tôi đã lên xe rồi mà hai tay vẫn còn run run. Tôi châm một điếu thuốc lên, hít mạnh một hơi.
“Khụ khụ…”
Mặc dù tôi vẫn chưa hút xong điếu thuốc, nhưng tâm trạng cuối cùng đã bình ổn lại đôi chút.
Nhưng mà tôi có làm sao cũng không thể xóa những thứ vừa chứng kiến ban nãy ra khỏi đầu.
Nhất là tấm ảnh trên ngôi mộ kia, giống như hiện tại nó vẫn còn đang ở trước mắt tôi vậy!
Nơi này không nên ở lâu!
Tôi khởi động xe, liên tục vượt mười bảy cây đèn đỏ, lái một mạch về khu chung cư.
Tôi gọi điện thoại cho Hắc Tử nhưng không có ai bắt máy.
Tôi lại gọi điện thoại cho Lý Dương, muốn xác minh tình hình của Tôn Kiều một chút.
Lý Dương và chúng tôi đều là bạn cùng lớp, nick name “Cẩu Tử Vương”.
Trước đây bạn học nữ nào đi quá giới hạn, bạn học nam nào phát tài rồi bao tiểu tam, anh ta đều biết tuốt!
Nhưng khi tôi hỏi tới Tôn Kiều, Lý Dương lại không nói rõ.
Mặc dù tôi không có thăm dò được chuyện của Tôn Kiều, nhưng một tin tức khác lại khiến cho tôi giật mình.
Lâm Đại Khánh điên rồi.
Lý Dương kể Lâm Đại Khánh đã bị nhốt ở bệnh viện tâm thần suốt một năm!
Chúng tôi hàn huyên một hồi, tôi hẹn Lý Dương ra ăn đồ nướng.
Có một số việc không tiện nói qua điện thoại, vẫn nên nói ở trước mặt thì hơn.
Bởi vì nếu làm không khéo, Lý Dương sẽ cho rằng cả tôi cũng điên rồi!
Bạn học cũ gặp nhau, hết sức nhiệt tình.
Lý Dương gầy hơn trong tưởng tượng của tôi một chút, làn da cũng rám đen. Anh ta nói mình đang chạy việc ở công ty bảo hiểm Thiên Thiên, mệt như chó chết.
Qua ba tuần rượu, tôi mới kể những chuyện mình đã gặp phải trong hai ngày nay.
Lý Dương nghe xong, im lặng cả buổi. Anh ta chỉ nhìn tôi, cuối cùng bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Trương Viễn, chuyện mà anh kể, tôi tin!”
Tôi nghe vậy, lòng như trút được gánh nặng, có cảm giác như đã tìm được tri kỷ.
Lý Dương tự thuật: “Đại khái là vào hai năm trước, có một lần tôi đi xử lý công việc ở hiện trường tai nạn xong về nhà, phát hiện ở trong hành lang có một cô bé mặc áo đầm, khóc nói với tôi, chú, trả con búp bê vải lại cho cháu đi!”
Tôi thuận miệng hỏi: “Cô bé ở đâu ra thế?”
Lý Dương uống tiếp một chén: “Là cô bé bị xe Maserati đâm chết ở hiện trường tai nạn vừa rồi.”
“Hả?”
Tôi thầm giật mình.
Mắt Lý Dương hơi đỏ lên: “Trương Viễn, hai chúng ta đều là người ở nông thôn lên đây, lăn lộn trong thành phố khó khăn cỡ nào, trong lòng mỗi người đều hiểu! Anh còn đỡ, độc thân một mình, nhưng tôi có con gái sớm, tiền tã giấy tiền sữa bột mỗi tháng, còn cả tiền thuê nhà, quà lễ qua lại… thật sự sắp đè chết tôi rồi! Nếu không phải vậy, tôi sao có thể đi lấy đồ của người chết tặng cho con gái làm quà sinh nhật chứ! Ôi… nghiệt chướng mà!”
Tôi vỗ vỗ bả vai anh ta, an ủi anh ta: “Tương lai rồi sẽ ổn thôi!”
Tôi đợi Lý Dương lấy lại sức rồi mới nói: “Về chuyện của tôi, anh thấy tiếp theo nên làm gì?”
Lý Dương suy nghĩ một chút rồi đáp: “Quỷ thần chỉ có thể ở xa xa kính trọng! Chỉ cần không đi trêu chọc họ thì vấn đề sẽ không lớn!”
“Có lý!”
Thật ra tôi ngẫm lại, Tôn Kiều cũng không có làm gì tôi.
Đều là tôi tự mình hù mình thôi!
Tôi nghĩ thông suốt điểm này, tâm trạng cũng khá hơn nhiều.
“Đúng rồi, còn tấm thẻ căn cước này thì sao?”
Tôi móc tấm thẻ căn cước ở trong túi ra.
Lý Dương nhận lấy thẻ căn cước xem thử, chỉ vào một góc bị khuyết rồi nói: “Sau này có gặp phải thứ tương tự thì tuyệt đối không được nhặt, bình thường đều là người chết rồi mới phải cắt bỏ một góc.”
“Như vậy ư!” Tôi gật đầu.
Lý Dương nói tiếp: “Về phần tấm thẻ căn cước này, cá nhân tôi đề nghị, anh hãy mau chóng trả nó về cho chính chủ đi, để kết thúc.”
“Ừ, thật sự cảm ơn anh!”
“Nếu không phải anh, chuyện này thật sự có thể khiến tôi bức bối đến mức sinh bệnh luôn đó!”
Tôi và Lý Dương đều đã uống đến say mèm.
Trưa hôm sau, tôi mua một giỏ hoa quả rồi cầm theo tấm thẻ căn cước của Tôn Kiều đi tới nghĩa trang Phòng Sơn.
Mặc dù đang là ban ngày, nhưng tôi nhìn vào bức ảnh trên ngôi mộ kia, trong lòng vẫn cảm thấy sợ:
“Cô Tôn, trước đây đều là tôi có mắt không biết Thái Sơn, đắc tội nhiều rồi!”
“Bây giờ tôi trả đồ lại cho cô, còn có một ít hoa quả, tôi cũng không biết cô thích ăn cái gì nên mua đại một chút, xin cô hãy vui vẻ nhận!”
Tôi lẩm bẩm mấy câu trong miệng, cắm thẻ căn cước vào trong giỏ rồi đặt ở trước bia mộ.
Tôi do dự một chút, lại quỳ xuống khấu đầu lạy ba cái, bày tỏ thành ý.
Sau khi tôi làm xong hết những thứ này, đầu cũng không ngoái lại rời khỏi nghĩa trang.
Sau đó tôi lái xe taxi, chạy vào một chỗ thu mua xe đã qua sử dụng, chuẩn bị bán xe.
Chuyện bán xe này cũng là kết quả tôi và Lý Dương đã bàn bạc đưa ra tối qua.
Thứ nhất, xe này có lai lịch bất chính nên không thể sang tên.
Thứ nhì, dựa vào biểu hiện của Hắc Tử xem ra, trên xe khẳng định có linh hồn lẩn quẩn, nếu không tôi cũng sẽ không đến một ngày đã gặp phải mấy thứ bẩn thỉu!
Lỗ bao nhiêu tôi cũng chịu, cứ bán lấy tiền đi thôi!
Ông chủ của đại lý xe là một người trung niên văn nhã lịch sự.
Sau khi ông ta thấy bản số xe của tôi, bị dọa sợ đến mức lắc đầu lia lịa: “Không thu không thu, bao nhiêu tiền cũng không thu!”
Phạm vi mua bán xe đã qua sử dụng rất nhỏ, đoán chừng chuyện chiếc xe này có linh hồn lẩn quẩn, người trong giới ít nhiều gì cũng biết.
Tôi không biết làm sao, chỉ có thể đổi một đại lý khác.
Tôi cứ như thế liên tục đổi ba đại lý, cuối cùng đã có người chịu thu vào.
Ra giá hai ngàn năm!
Lúc tôi chuẩn bị giao chìa khóa ra thì điện thoại đột nhiên reo vang.
Hắc Tử gọi tới!
“Trương Viễn, không bán xe được đâu! Bán xe thì anh sẽ chết đó! Anh tin tôi đi không sai đâu!”
Tôi còn muốn hỏi lại gì đó.
Lúc này giọng đối phương đột nhiên trở nên phiêu hốt:
“Xe lửa sắp vào đường hầm rồi, tín hiệu không ổn định!”
“Tóm lại là không được bán xe, chờ tôi về rồi hẵng nói!”
Hắc Tử nói xong câu này thì mất tín hiệu.
Trùng hợp là, lúc này ông chủ bán xe cũng nhận điện thoại.
Sau khi ông ta nhận điện thoại xong, lập tức lật lọng, không chịu thu chiếc xe này.
Tôi bất đắc dĩ, đành phải lái xe về nhà.
Tối đến, tôi lại đi gặp Lý Dương.
Nhưng mà con gái Lý Dương phát sốt, anh ta chỉ ăn qua loa một chút rồi đi ngay.
Còn tôi uống một mình đến khi say khướt, về đến nhà lập tức trùm chăn lên đầu ngủ say…
Khuya hôm đó, tôi đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Tôi cầm lên xem, là tin nhắn của một số lạ gửi tới: “A Viễn, đi mau! Đừng tin bất kỳ kẻ nào!”
“Lộn xộn cái gì!”
Tôi trở mình, đang định ngủ tiếp.
Lúc này bên ngoài hành lang bỗng truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, có người bắt đầu phá cửa: “Trương Viễn, mở cửa! Mở cửa nhanh!”