Tôi Lái Taxi Không Đón Khách Chỉ Đón Nữ Quỷ Và Người Mẫu

Chương 2: Lần thứ hai theo dõi

Trước Sau

break

Lúc này tôi cúi đầu nhìn lại, lập tức giật nảy mình!

Ngân hàng Thiên Địa!

Mệnh giá 10 tỷ!

Ở giữa còn in ảnh chân dung Ngọc Hoàng Đại Đế nữa cơ!

Vậy mà thật sự là một tờ tiền Âm Phủ!

“Xin lỗi!”

Tôi vò tờ tiền Âm Phủ thành một cục, tiện tay vứt bỏ, đổi sang quét mã thanh toán.

Hôm nay chạy mấy đơn, phần lớn đều là quét mã thanh toán, chỉ có một mình Tôn Kiều là trả tiền mặt! 

Lũ đàn bà thối này, lại lấy tiền Âm Phủ ra gạt tôi!

Còn bảo tôi không cần thối cho cô ta!

Giả vờ thương người cái gì chứ!

“Tôn Kiều ơi Tôn Kiều!”

“Ban đầu có thể tha cho cô một mạng!”

“Lần này không chơi chết cô không được mà!”

Tôi trở lại phòng trọ, càng nghĩ càng thấy giận.

Trước đây Lâm Đại Khánh thường xuyên nói xấu sau lưng tôi, khiến danh tiếng của tôi trong đám bạn học cũ rất xấu, bây giờ vợ anh ta lại đưa tiền Âm Phủ cho tôi!

Đúng là không phải cùng một loại người thì không thể vào chung một nhà!

Hai người này quá khi dễ người ta mà!

Được rồi, trong tay tôi đang cầm bằng chứng đó!

Tôi lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh chụp…

“Hả?”

Tôi vừa nhìn vào đã trợn tròn mắt.

Trên bức ảnh là một mảnh tối om!

Vừa không có đại ca áo phông Archeopteryx, lại không thấy bóng dáng Tôn Kiều!

Mặc dù khi ấy sắc trời đã lờ mờ tối, nhưng tôi nhớ rất rõ, rõ ràng tôi đã chụp được cả hai người mà!

Sao bây giờ lại không thấy?

Tôi vội mở bức ảnh chụp thứ hai ra, nhưng kết quả vẫn giống như vậy.

“Đúng là không nên dùng điện thoại fake!”

“Ngay thời khắc mấu chốt toàn làm hỏng việc của tôi!”

Mặc dù tôi không chụp được chứng cứ, nhưng Tôn Kiều đi hẹn hò với đàn ông khác vào ban đêm chính là sự thật không thể chối cãi!

Loại chuyện đi quá giới hạn này, hoặc là không có lần nào, hoặc là có vô số lần!

Một khi đã nếm được ngon ngọt rồi, thì sẽ không mới một lần đã quay đầu!

Cho nên tôi chỉ cần thường xuyên theo dõi, chắc chắn sẽ bắt được đuôi của Tôn Kiều!

“Tôn Kiều, cô chờ đó cho tôi!”

“Lâm Đại Khánh không thể thỏa mãn cô, nhưng tôi có thể!”

Khi tôi ngủ dậy đã là giữa trưa hôm sau.

Muốn làm tốt mọi thứ thì trước tiên phải mài công cụ!

Tôi chịu đựng cái điện thoại fake này đủ rồi, đành nhịn đau bỏ ra số tiền khổng lồ 899 đồng, mua một cái điện thoại Redmi, bắt đầu ngày làm việc thứ hai…

Hôm nay vận khí không tệ…

Tôi chạy đến khi trời tối, doanh thu hơn ba trăm.

Trừ tiền xăng ra thì vẫn lời được hơn hai trăm!

Lần đầu tiên tôi mua một gói Hoa Tử hơi xa xỉ một chút, cố ý đặt hộp thuốc lá ở nơi dễ thấy, chỉ sợ người khác nhìn không thấy.

Sau khi trời tối, tôi theo địa chỉ ở trên căn cước của Tôn Kiều, chạy đến khu phố Tứ Hợp quận Tân Bắc.

Đây là một con phố cũ, hai bên cũng nhiều nhà dân cũ kỹ.

Nhưng kiến trúc của nhà số 251 lại tương đối khí phái, thậm chí còn có hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt ngồi xổm ở cổng.

Nhưng căn biệt thự này hình như đã bị bỏ hoang rất lâu, trên vòm cửa kết đầy mạng nhện.

Rất dễ nhận thấy, người nhà họ Tôn đã không còn ở nơi này.

Tôi quay đầu xe lại, chạy tới Hoa Viên Lai Phúc.

Nhà cưới của Lâm Đại Khánh và Tôn Kiều ở trong khu chung cư này.

Trời cao không phụ người có lòng!

Tôi chờ một mạch đến tận chín giờ tối, vậy mà lại thật sự đã để tôi chờ được!

Chỉ thấy Tôn Kiều mặc một bộ đồ giống như hôm qua, từ cổng chính khu chung cư đi ra.

Cô ấy có dáng người cao gầy, cộng thêm đi giày cao gót nên lúc đi đường vòng eo hơi uốn éo, cả người trông có vẻ rất nhẹ nhàng, nhẹ như đang lướt đi ấy!

Tôn Kiều đứng ở cổng ra vào nhìn quanh một lát rồi chủ động đi tới chỗ tôi.

Cũng may, tôi đã có chuẩn bị từ sớm, vội đeo khẩu trang lên.

“Bác tài, đến nghĩa trang Phòng Sơn đi.”

Mặc dù người phụ nữ này thuộc loại đê tiện, nhưng không thể không nói, cô ta đúng là một cái túi da tốt bẩm sinh!

Không nói đến vẻ ngoài, chỉ riêng giọng nói thôi đã khiến cho người ta nghe mà khó cầm lòng nổi.

“Người đẹp, trễ như vậy rồi còn đến nghĩa trang làm gì?”’

Tôi giả vờ nhân tiện hỏi thăm.

Tôn Kiều vẫn giống như hôm qua, mặt không cảm xúc, cũng không nói gì.

Tôi tiếp tục thử lên tiếng thăm dò: “Muốn đi làm việc, hay là đi tìm người?”

Tôn Kiều khẽ nhíu mày, giống như hơi khó chịu.

Trong lòng tôi hận đến nghiến răng!

Cô cái thứ vạn người cưỡi này, còn giả vờ ra vẻ thanh cao với ông đây!

Chờ đến lúc ông đây xé rách lớp ngụy trang của cô, coi cô còn cao cao tại thượng thế nào!

Nửa giờ sau, xe đã đến nơi.

Tôn Kiều cũng giống như hôm qua, trả tiền mặt.

Lần này tôi không thể chủ quan.

Tôi dùng hai tay nắm vuốt tiền mặt, cẩn thận quan sát cả buổi, lấy que phát sáng đã chuẩn bị sẵn ra quét một cái.

Không sai, là tiền thật!

“Cái đó…”

Không đợi tôi thối tiền dư lại, Tôn Kiều đã bước thẳng xuống xe.

Tôi mau mau đậu xe lại, lau nhẹ ống kính điện thoại, bám theo phía sau.

Có lẽ Tôn Kiều không thích anh trai áo phông Archeopteryx hôm qua.

Không biết hôm nay cô ta hẹn gặp loại mặt hàng nào.

Lần này chỉ cần tôi chụp được ảnh, lưu chứng cứ lại, tương lai người phụ nữ này sẽ mặc cho tôi bắt chẹt!

Khà khà!

Tôi bám theo sau một đoạn, rất nhanh đã đi đến chỗ hôm qua.

Hôm nay mặt trăng rất lớn, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn hôm qua.

Trước bia mộ có một người trẻ tuổi đang đứng, trông khoảng chừng hai mươi tuổi, ăn mặc rất thời trang, tóc thắt bím kiểu Dreadlock, có lẽ là dân chơi hip hop.

Thanh niên hip hop vừa nhìn thấy Tôn Kiều, hai mắt lập tức tỏa sáng: “Không ngờ chị lại dám đến!”

Thanh niên hip hop nhìn từ trên xuống dưới Tôn Kiều, càng nhìn càng thấy vui vẻ: “Chị, chị xinh đẹp hơn ở trong video nha!”

Hai người trò chuyện đôi câu, thanh niên hip hop lập tức ôm Tôn Kiều vào lòng, nói mấy câu lời lẽ không được trong sáng.

“Đợi một chút!”

Lúc này, Tôn Kiều đột nhiên cắt ngang anh ta.

“Sao thế người đẹp?”

Thanh niên hip hop há miệng thở hổn hển như chó.

Tôn Kiều nhìn trái ngó phải, giống như vô tình hữu ý liếc tới vị trí ẩn nấp của tôi, nói: “Nơi này không quá an toàn, hay là vào nhà chị đi!”

“Nhà chị ở đâu?”

“Ở ngay gần đây!”

Tôi tưởng hai người bọn họ muốn đổi sân bãi nên chuẩn bị đi ra ngoài dời xe, tránh cho Tôn Kiều nhìn thấy sinh nghi.

Nhưng mà, đợi tôi đứng lên rồi, lúc nhìn kỹ lại, chỉ thấy đằng trước bia mộ trống rỗng.

Lại không thấy hai người kia đâu!

“Kỳ lạ!”

“Đi đâu rồi?”

Đầu tiên tôi án binh bất động, sau khi xác định xung quanh không có động tĩnh, lúc này tôi mới đi ra ngoài.

Dưới ánh trăng, chỉ có từng ngôi mộ thẳng đứng ở đó, không thấy nửa cái bóng người.

“Lẽ nào có đường tắt?”

Tôi bật đèn pin điện thoại di động lên, chiếu khắp bốn phía, lại không phát hiện có đường tắt nào.

Lúc tôi đang chuẩn bị tắt đèn pin, ảnh chụp trên bia mộ đột nhiên thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi đi mấy bước đến gần. Chỉ thấy người phụ nữ trong hình mặt mày tinh xảo, vô cùng xinh đẹp!

Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt!

Điểm mấu chốt là người phụ nữ này lại có dáng vẻ giống y hệt Tôn Kiều!

Tôi nhìn xuống chút nữa…

Mộ của con gái yêu Tôn Kiều.

1991-2003.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc