Tôi Lái Taxi Không Đón Khách Chỉ Đón Nữ Quỷ Và Người Mẫu

Chương 18: Thí chủ xin dừng bước

Trước Sau

break

Tôi chỉ vào lão hồ ly lông vàng hỏi: “Đây là yêu nghiệt phương nào?”

“Suỵt…”

Tôi Kiều hốt hoảng đưa một tay ra bịt miệng tôi lại, đè giọng nói: “Cái gì mà yêu nghiệt hay không yêu nghiệt, cẩn thận kẻo bị người ta nghe thấy!”

Tôi cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại ấm áp của Tôn Kiều, sửa lời lại hỏi:

“Xin hỏi cô Tôn, vị này là thần thánh phương nào?”

“Là Hồ tiên sinh!”

Tôn Kiều mở miệng giới thiệu: “Xuất Mã Tiên(1) lợi hại nhất thành phố Lục Đằng chúng ta đó!” Cô ta nói xong, lau đi nước bọt trong lòng bàn tay.

“Xuất Mã Tiên?”

Tôi khó hiểu hỏi: “Không phải Xuất Mã Tiên chỉ dựa lên người thôi sao?”

Tôn Kiều giải thích: “Xuất Mã Tiên vừa có thể dựa lên người vừa có thể dựa lên động vật! Nhân loại hành nghề Xuất Mã(2) và động vật tu luyện thành tinh sau đó dựa lên thân người đều được gọi là Xuất Mã Tiên! Hồ tiên sinh chính là cái sau!”

“Thì ra là vậy!”

Sau khi chúng tôi đi vào cổng, lập tức tiến vào con đường quanh co khúc chiết.

Khắp nơi giăng đèn kết hoa, màu sắc rực rỡ, trang trí rất giống lễ hội.

Bên trong viện là đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, núi giả san sát, những tảng đá kỳ lạ gồ ghề, nếu không biết còn tưởng rằng mình đã tới vùng sông nước Giang Nam ấy chứ.

Trên sân khấu ngoài trời bày mười mấy cái bàn tròn, trong đại sảnh cũng có hai bàn.

Người có thể ngồi ở trong đó đều là những nhân vật có mặt mũi nổi tiếng trong vùng.

Tôi và Tôn Kiều chỉ có thể ở chen chúc ở bên ngoài.

Tôi nhìn xung quanh. Phần lớn nam thiếp hoặc là bị dây thừng trói lại hoặc là bị nhét vào trong bao bố, bởi vì họ vốn không phải là tự nguyện.

Kẻ có thể lên bàn ngồi giống như tôi ngược lại là người duy nhất!

Điều này làm tôi cảm giác hơi kiêu ngạo lẫn tự hào!

“Giờ lành đã đến, dọn thức ăn lên!”

Con dê già kêu một tiếng “be”, trên bàn nhanh chóng bày đầy rượu thuốc lá cùng với các loại sơn hào hải vị không biết tên.

Tôi cầm đũa lên, chuẩn bị gắp thức ăn.

Lúc này, Tôn Kiều bỗng nhiên nhìn tôi nói: “Anh có biết những món này là cái gì không mà dám xuống đũa?”

Tôi lắc đầu nói: “Xin rửa tai nghe!”

Tôi Kiều chỉ vào một món trong mâm nói: “Món này tên là Tâm Can Bảo Bối!”

“Tâm Can Bảo Bối?”

Tôi cẩn thận nhìn kỹ, nhíu mày hỏi: “Cái này là ở trên người loài vật nào?”

Tôn Kiều mở miệng: “Cũng có thể không phải ở trên người động vật.”

“Hả?”

Tôn Kiều vừa nói như vậy, tôi mới nhận ra không đúng, lập tức cúi người xuống “ọe” một tiếng, trong dạ dày bắt đầu cuộn sóng!

Sau khi rượu quá ba tuần, có một nữ ca sĩ đi lên sân khấu.

Nữ ca sĩ hát rất hay!

Một bài “Luôn Luôn Rất Yên Tĩnh” hát hay như ca sĩ gốc hát ấy!

Tôi không có tâm trạng dùng bữa nên đành phải ngồi nghe hát, khen: “Cô gái này hát hay quá!”

“Nói nhảm!”

Tôn Kiều nói: “Đây là ca sĩ đầu tiên hát bài này đó!”

Người trẻ tuổi thích nghe tình ca hiện đại, còn Trịnh bà bà thì không.

Bà ấy đã sống ba đến trăm tuổi.

Năm mà bà ấy ra đời, hoàng đế Ung Chính chỉ mới vừa đăng cơ thôi!

Bài hát còn chưa hát xong, cô ca sĩ gốc này đã bị đuổi xuống, sau đó một đám hoa đán mặc đồ xanh trang điểm đậm đi lên, bắt đầu diễn hí khúc.

Tôi nghe một hồi liền mơ mơ màng màng buồn ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai: “Tiểu Viễn, mau tỉnh lại!”

“Ơ?”’

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt có một thiếu phụ trắng trẻo xinh đẹp đang đứng, vậy mà lại là Phan Mẫu Đơn!

“Chị Mẫu Đơn, chị cũng ở đây sao?”

Tôi chụp lấy tay Phan Mẫu Đơn giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng!

Phan Mẫu Đơn nói: “Chị tới hỗ trợ tiệc mừng thọ của Trịnh bà bà, còn em sao lại ở đây?”

Tôi nhìn qua bên cạnh, trên ghế trốn trơn.

Phan Mẫu Đơn nói: “Người phụ nữ tên Tôn Kiều kia vừa đi vệ sinh rồi, em có lời gì muốn nói thì nói nhanh lên cho chị!”

Tôi mau mau đáp: “Chị Mẫu Đơn, em bị Tôn Kiều bắt tới đây! Cô ta muốn tặng em cho Trịnh bà bà!”

“Như vậy sao!”

Phan Mẫu Đơn hỏi: “Vậy em có muốn đi theo Trịnh bà bà không?”

“Đương nhiên là không!” Tôi lắc đầu lia lịa.

“Vậy được!”

Phan Mẫu Đơn quay người lại nói: “Vậy em đi theo chị!”

Tôi đi theo Phan Mẫu Đơn, đi tới đi lui giữa các đình viện, băng qua không biết bao nhiêu ngã rẽ. 

Cuối cùng, Phan Mẫu Đơn dừng lại dặn:

“Tiểu Viễn, trước tiên em ở chỗ này chờ chị, chị sẽ tìm cơ hội đưa em ra ngoài!”

Sau khi Phan Mẫu Đơn đi rồi, tôi mới nhìn ra xung quanh, phát hiện nơi này bốn bề đều bị đá xanh bao quanh.

Trong lúc tôi đang nhìn đến nhập thần, chợt nghe có một hồi tiếng động “leng keng” giống như tiếng kim loại va vào nhau phát ra.

Tôi đi vòng ra phía sau xem thử, chỉ thấy một người bị đóng đinh trên đá xanh. 

Đó là một người đàn ông trung niên. Tóc tai bù xù như ổ gà. Bộ đồ đang mặc trên người hình như là một bộ đạo bào. Trên đạo bào có thêu hình một con rồng xanh đang giương nanh múa vuốt.

Cả hai tay hai chân ông ta đều bị đinh đâm xuyên qua, còn dùng dây xích cứng cáp trói lại, trông rất thê thảm.

Tôi không muốn gây thêm chuyện, đang định đi về chỗ cũ.

Nhưng đúng lúc này, người đàn ông trung niên tỉnh lại. Ông ta mở mắt ra, nhìn tôi nói:

“Thí chủ xin dừng bước.”

“Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh!” Tôi lẩm bẩm, làm bộ như không nghe thấy.

Người đàn ông trung niên lại nói tiếp: “Thí chủ ấn đường ẩn tình, vận đào hoa ập xuống đầu, nếu như bần đạo ko có tính sai thì đêm nay cậu sẽ thành thân với người ta!”

Cái gì?

Tôi nghe tới đây liền không nhịn được: 

“Ông mới thành thân với người ta, cả nhà ông đều thành thân với người ta!”

Người đàn ông trung niên cũng không giận, nói tiếp: “Tuy ấn đường cậu ẩn tình nhưng chữ tình nan giải, dù vận đào hoa ập vào đầu nhưng lại mờ mịt không rõ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì người thành thân với cậu… có lẽ không phải người sống!”

“Phi!”

Tôi trợn trắng mắt: “Ông cứ báo thẳng số căn cước của Trịnh bà bà ra là được mà!”

Chú thích:

  1. Xuất Mã Tiên: Một hình thức tâm linh độc đáo ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, là hình thức thỉnh thần nhập thân, cho tiên gia nhập vào người để thực hiện các hành động siêu nhiên như xem bói, trừ tà, chữa bệnh.

  2. Nghề Xuất Mã: Nghề nghiệp tâm linh, cho thần tiên hoặc linh thú nhập vào người để xem bói, chữa bệnh, trừ tà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc