Tôi Lái Taxi Không Đón Khách Chỉ Đón Nữ Quỷ Và Người Mẫu

Chương 19: Khế ước âm dương

Trước Sau

break

Tôi không để ý tới đối phương nữa, tranh thủ thời gian quay lại bên kia.

Cứ thế nửa giờ trôi qua, cuối cùng cũng có người đến:

“Chị Mẫu Đơn!”

Tôi vội vàng chạy ra nghênh đón.

Nhưng tôi vừa nhìn một cái, thầm hô không xong rồi! 

Người tới cũng không phải Phan Mẫu Đơn mà là Tôn Kiều!

“Sao anh lại chạy tới đây, làm hại tôi phải đi tìm!”

Tôn Kiều túm lấy tay tôi: “Mau đi về thôi, sắp bắt đầu tuyển nam thiếp rồi!”

Tôi muốn phản kháng nhưng tôi chỉ là một mỹ nam bình thường, không ngoài dự đoán hoàn toàn không phải là đối thủ của nữ quỷ.

Tôi cứ thế bị Tôn Kiều bắt về, giống như những nam thiếp ứng tuyển khác, đứng ở trong đại sảnh chờ được chọn.

Chúng tôi có tổng cộng mười hai người.

Sáu người trong đó không biết đã bị dọa sợ đến ngất xỉu từ khi nào.

Năm người còn lại dù không xỉu nhưng cũng sợ đến tè ra quần.

Cũng chỉ có tôi dạo gần đây đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng hoành tráng nên đứng ở nơi đó cũng coi như là “mặt người thân chó”.

Tôi nghĩ cứ thế này chắc chắn không ổn!

Mình quá xuất chúng!

Vì vậy tôi lập tức “phịch” một tiếng, nằm trên đất giả chết.

“Bà bà!”

Tôi vừa nằm xuống thì nhân vật chính đã xuất hiện.

Tôi muốn nhìn lén nhưng lại không dám mở mắt, chỉ sợ vừa mở mắt ra đã lập tức mắt đối mắt với quý bà này!

Trịnh bà bà đi vòng quanh chúng tôi một vòng, cuối cùng cũng không biết đã chỉ vào cái kẻ xui xẻo nào, thản nhiên nói: “Là anh ta!”

Không phải nói chớ, quý bà họ Trịnh này đã ba trăm tuổi rồi, vậy mà giọng nói lại trẻ như thiếu nữ!

Rất nhanh, giọng của Xuất Mã Tiên Hồ tiên sinh ở giữa sảnh đường truyền đến:

“Hai họ kết thông gia, làm lễ đính hôn, nay ghi vào Uyên Ương Phả, lấy đây làm minh chứng.”

Trịnh bà bà đợi tuyên đọc xong mới hỏi: “Người này là ai đưa tới?”

Nữ hầu bên cạnh đáp: “Bẩm bà bà, nam thiếp năm nay là của Tôn Kiều nghĩa trang Phòng Sơn dâng tặng!”

Tôi vừa nghe đến bốn chữ “nghĩa trang Phòng Sơn”, một nửa trái tim nguội lạnh!

Móa!

Ông đây đã nằm ngay đơ, sao vẫn bị chọn trúng!

Tôi hận chính mình!

Vì sao tôi lại ưu tú như thế!

Tôi đứng lên định bỏ chạy nhưng không đợi tôi kịp hành động, cơ thể tôi đã bị người ta khống chế không thể nhúc nhích.

Ngay sau đó, vị Hồ tiên sinh kia nắm lấy tay tôi, ấn một cái lên trên một trang giấy.

“Hít…”

Tôi chỉ cảm giác đầu ngón tay tê rần.

Tôi mở mắt ra xem, đầu ngón tay bị đâm rách da chảy máu, lưu lại một cái dấu tay màu đỏ trên tờ khế ước thành hôn kia.

Khế ước thành hôn cũng đã ký.

Dựa theo thủ tục, tiếp theo sợ là sẽ phải động phòng.

Tôi xoay nhẹ cần cổ, nhìn về phía Trịnh bà bà.

Bởi vì lúc này tôi đang bị Hồ tiên sinh đè ở dưới đất nên chỉ có thể nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người, nhìn thấy một đôi giày thêu màu đỏ.

Trong lòng tôi cứ thấp thỏm không yên.

Lúc này, hình như có người ở bên ngoài chạy vào.

Sau đó, giọng Phan Mẫu Đơn ở trong sảnh đường truyền tới: “Bà bà cứu con!”

Trịnh bà bà lên tiếng: “Nha đầu mau đứng lên, đã xảy ra chuyện gì?”

Phan Mẫu Đơn nghẹn ngào nói: “Con rắn xích liên ở thôn Vương Gia đó đến tìm con báo thù!”

“Làm càn!”

Trịnh bà bà quát: “Chỉ là một con rắn trùng cũng dám đến Trịnh phủ ta gây rối, đúng là vô pháp vô thiên! Nha đầu đừng sợ, bà bà đến làm chủ cho con!”

Trịnh bà bà nói xong, nhấc đôi chân mang giày thêu lên đi ra ngoài.

Khách mời trong sảnh đường cũng đuổi sát theo sau.

Hồ tiên sinh hơi do dự rồi cũng đi theo ra ngoài, đoán chừng ông ta cho rằng tôi vẫn đang hôn mê.

Tôi đợi tất cả mọi người đi xa rồi mới đứng lên chạy ra ngoài, nhưng tôi chạy được nửa đường lập tức dừng lại.

Lúc này lão thái bà đang dẫn người đi ra ngoài đánh hội đồng, tôi cứ như vậy chạy ra ngoài chắc chắn là tự chui đầu vào lưới!

Thế là tôi vội đổi hướng.

Trịnh phủ ngược lại có hai cái Thiên Môn, nhưng cổng nào cũng có người canh giữ.

Cuối cùng tôi không biết làm sao, lại quay về nấp giữa đống đá lộn xộn vừa rồi.
Chỉ cần tôi trốn ở đây thì Phan Mẫu Đơn nhất định sẽ tới cứu tôi.

Nhưng còn phải xem chị ấy và Tôn Kiều ai tới trước.

Cứ thế mười mấy phút trôi qua.

Người đàn ông trung niên ở tảng đá xanh phía sau lại lên tiếng: “Đám cưới đã thành, chúc mừng thí chủ!”

Tim tôi thịch một tiếng!

Cái kẻ mới nhìn qua trông như đạo sĩ này, mặc kệ ông ta là người tốt hay xấu, nhưng có một vài thứ có thể khẳng định, ông ta chắc chắn là kẻ thù của Trịnh bà bà!

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, nói không chừng ông ta có thể giúp tôi.

Tôi đi tới trước mặt đối phương: “Thời gian cấp bách, hai ta đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc ông muốn thế nào?”

Cuối cùng người đàn ông trung niên cũng thu lại vẻ mặt tươi cười: “Bần đạo Lục Thành Luân, là đạo sĩ Long Hổ Sơn. Ở thắt lưng tôi có một cái hồ lô và một lá thư, nhờ cậu gỡ xuống, đưa cho một vị đạo trưởng của Long Hổ Sơn tên là Triệu Thành Khôn, nói cho Triệu Thành Khôn biết, chuyện ở bên này Lục Thành Luân đã làm xong!”

“Đã làm xong?”

Tôi nhìn bộ dạng thê thảm trông như sắp ngủm tới nơi của ông ta, hỏi: “Ông chắc chắn không có làm hỏng đó chứ?”

“Chắc chắn!”

Lục Thành Luân nói: “Cái hồ lô này chính là dùng vàng ròng chế thành, chỉ cần cậu giúp tôi làm xong chuyện này, cái hồ lô vàng này sẽ tặng cho cậu!”

Tôi đưa tay ra mò mẫm bên hông đối phương, quả nhiên có một cái hồ lô và một phong thư.

Hồ lô rất nhỏ, cao chừng một tấc rưỡi, nhưng quan trọng nó là vàng ròng đấy.

Cụ thể nó trị giá bao nhiêu tiền thì tôi không nghĩ ra!

Tôi ước lượng một chút, ít nhất cũng nặng gấp mấy lần mớ vòng tay và dây chuyền vàng mà tôi gom được ở nhà Tôn Kiều!

Tôi cất kỹ hồ lô và thư: “Ông có cách nào đưa tôi ra ngoài không?”

Lục Thành Luân chỉ: “Cậu cứ đi từ nơi này thẳng về hướng Bắc, thấy nước thì rẽ trái, thấy cây thì rẽ phải, cuối cùng sẽ thấy bên tường có cái lỗ chó, chui ra là được!”

“Cảm ơn!”

Tôi nghe xong quay đầu định đi.

“Chờ chút!”

Lục Thành Luân gọi tôi lại nói: “Ra ngoài thì dễ, nhưng cậu và nữ quỷ kia đã ký hôn khế âm dương, hai người có mối liên hệ huyết thống, lúc nào cô ta cũng có thể biết cậu ở đâu! Không tin cậu có thể nhìn lưng mình thử!”

Tôi nửa tin nửa ngờ cởi áo, lấy điện thoại ra chĩa vào sau lưng mình chụp một tấm.

Tôi vừa nhìn một cái, lập tức sợ hết hồn!

Chỉ thấy sau lưng mình lại vô duyên vô cớ có thêm một cái hình xăm!

Nội dung hình xăm chính là khế ước thành hôn mà Hồ tiên sinh tuyên đọc ban nãy, bên dưới còn có dấu tay của tôi và Trịnh bà bà!

Tôi hoang mang hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Lục Thành Luân nói: “Cậu đi tới đây, quay lưng về phía tôi!”

Tôi nghe lời làm theo.

Lục Thành Luân gian nan đưa tay phải ra bắt một cái thủ ấn rồi cắn rách ngón trỏ vẽ hai cái lên lưng tôi. Bởi vì tay chân ông ta đều bị đinh và xích sắt xuyên qua nên mỗi một lần nhúc nhích đều rất đau đớn.

Lục Thành Luân làm xong những thứ này, đã sớm mệt đến không chịu được, suy yếu dặn: “Đây là Thập Tự Cấm của Long Hổ Sơn, có thể bảo vệ cậu không bị nữ quỷ kia phát hiện tung tích trong vòng mười ngày. Cho nên cậu cần phải tranh thủ trong vòng mười ngày này nhanh chóng chạy tới Long Hổ Sơn, tìm đạo trưởng Triệu Thành Khôn. Nhớ kỹ, nhất định phải tự tay giao cho đạo trưởng Triệu Thành Khôn, không được đưa cho ai khác!”

Tôi gật đầu hỏi: “Còn hôn khế của tôi và nữ quỷ thì phải làm sao?”

Lục Thành Luân nói: “Cậu đã giúp Long Hổ Sơn một chuyện lớn, đạo trưởng Triệu Thành Khôn đương nhiên sẽ giúp cậu lập đàn thi pháp, giải trừ phần hôn khế âm dương này.”

“Được!”’

Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, chào từ biệt: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi nhé?”

“Chờ một chút!”

Lục Thành Luân ngẫm nghĩ một lát rồi dặn: “Có hai chuyện cậu cần phải chú ý một chút! Thứ nhất, trong vòng mười ngày cậu không được tắm, nếu không pháp lực của Thập Tự Cấp sẽ yếu đi! Thứ hai, cậu phải cố hết sức chọn phương tiện giao thông công cộng đi tới Long Hổ Sơn, tránh không được đi một mình!”

Tôi hỏi: “Điểm thứ nhất thì tôi hiểu, nhưng còn điểm thứ hai là vì sao?”

Lục Thành Luân giải thích: “Hiện tại bản thân tôi đang bị thương nặng, chỉ sợ pháp lực của Thập Tự Cấm không đủ! Ở nơi đông người sẽ giúp cậu dễ dàng che giấu khí tức bản thân, đề phòng bị nữ quỷ phát hiện!”

“Vậy sao!” Tôi gật đầu.

Lục Thành Luân giục: “Thời gian không còn sớm nữa, cậu tranh thủ lên đường đi!”

Tôi dựa theo chỉ dẫn của Lục Thành Luân, đi thẳng một mạch về hướng Bắc, thấy nước thì rẽ trái, thấy cây thì rẽ phải, cuối cùng quả nhiên thấy có một cái lỗ chó nhỏ hẹp bên tường.


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc