Tôi Lái Taxi Không Đón Khách Chỉ Đón Nữ Quỷ Và Người Mẫu

Chương 17: Đến nơi hẹn

Trước Sau

break

Tư tưởng của người già không giống với thế hệ chúng tôi, không phải ai đó chỉ nói dăm ba câu là có thể thay đổi.

Bảo họ rời bỏ quê hương còn khó chịu hơn cả giết họ nữa!

Tôi thấy không thể khuyên nổi họ, đành phải cho qua.

Trước tiên tôi ngồi xe xích lô trong thôn đến trấn Thanh Dương lấy xe ô tô rồi mang xe đến tiệm sửa xe duy nhất trên trấn.

Tình huống của xe hơi nghiêm trọng, động cơ máy có vấn đề!

Chờ xe sửa xong trời cũng đã tối.

Tôi mua chút giấy tiền vàng mã rồi trở về thôn Vương Gia, định đến đốt chút tiền giấy hóa vàng cho Phan Mẫu Đơn, coi như cảm ơn đêm qua chị ấy đã giúp đỡ tôi.

Đến nơi, tôi đỗ xe ở ven đường rồi cầm theo giấy tiền vàng bạc, một lần nữa đi tới trước mộ Phan Mẫu Đơn:

“Chị Mẫu Đơn, em đến thăm chị đây!”

“Hy vọng chị ở bên kia mọi thứ đều suôn sẻ, kiếp sau đầu thai vào gia đình tốt, cũng gả vào nhà người tốt!”

Tôi nói rồi châm một điếu thuốc, một hơi đốt sạch giấy tiền vàng bạc!

Lúc tôi về đến nội ô thành phố đã là chín giờ tối.

Tôi chạy tới tiệm thuốc Chu Ký, định tìm lão Chu xác nhận xem có thật là cơ thể tôi đã bình phục rồi không.

Lão Chu kiểm tra thân thể tôi xong cũng tấm tắc lấy làm lạ, không ngừng truy hỏi tôi đã trục xuất quỷ khí bằng cách nào.

Tôi không hé răng nửa lời.

Bởi vì chị Mẫu Đơn đã dặn, không được kể chuyện của hai chúng tôi cho bất kỳ ai!

Thậm chí lão Chu còn nói muốn dùng mười viên Đại Lực Hoàn đổi lấy bí mật.

Đương nhiên đề nghị này đã bị tôi từ chối thẳng.

Mấy ngày kế tiếp, ban ngày tôi đi chạy xe, đêm về nghỉ ngơi, thời gian trôi qua yên ả mà no đủ.

Thoáng cái đã đến ngày mười lăm âm lịch, là ngày Tết quỷ Trung Nguyên.

Đêm đến, tôi lái xe đến nghĩa trang Phòng Sơn.

Bảy ngày trước tôi đã thỏa thuận với Tôn Kiều. Nếu như tôi còn sống thì đêm nay sẽ đến nơi hẹn là chỗ này.

Tôn Kiều nói muốn đưa tôi đi đến một nơi.

Nhưng cụ thể là đi đâu, làm gì thì Tôn Kiều không nói. Khi ấy tôi cũng không có hỏi, bởi vì tôi không nghĩ mình có thể sống được đến bây giờ!

Tôi đi đến điểm hẹn, Tôn Kiều rất nhanh đã đi ra.

Cô ta có vẻ như rất bất ngờ khi nhìn thấy tôi: “Không ngờ anh vẫn chưa chết!”

Tôn Kiều dừng một chút rồi lại mở miệng bổ sung: “Càng không ngờ anh sẽ đến!”

Tôi nói: “Cô Tôn, chúng ta đi đâu đây?”

Tôn Kiều hỏi: “Anh lái xe tới hả?”

Tôi khẽ gật đầu.

Tôi Kiều giục: “Thế thì lên xe đi, tôi chỉ đường!”

“Được!”

Đêm nay Tôn Kiều rõ ràng rất dụng tâm ăn mặc. Cô ta mặc một bộ đồ hoàn toàn mới, cả gương mặt cũng trang điểm tỉ mỉ. 

Tôn Kiều vốn đã có diện mạo xinh đẹp, sau khi lên đồ lại càng thêm yêu kiều quyến rũ!

Tôi lái xe chở Tôn Kiều chạy một mạch ra khỏi nội ô thành phố, chạy đến ngoại thành.

Tôi cứ chạy liên tục như vậy khoảng một giờ, đằng trước xuất hiện một cây cầu đá.

Bên này cầu đá, trăng sáng sao thưa. 

Ở đối diện cầu đá, sương mù tăm tối.

“Qua cầu là đến!”

Tôn Kiều trông có vẻ hơi căng thẳng, cúi đầu chỉnh lại áo.

Tôi không nhịn được hỏi: “Cô Tôn, rốt cuộc chúng ta định đi đâu? Làm gì?”

Tôn Kiều đáp: “Đợi lát nữa người mà chúng ta sắp gặp chính là nhân vật lợi hại nhất trong phạm vi mấy trăm dặm gần đây, mọi người đều gọi bà ấy là Trịnh bà bà!”

“Trịnh bà bà…”

Tôi hỏi: “Coi như là quỷ vương của khu này ấy hả?”

“Cũng không kém bao nhiêu!”

Mặt Tôn Kiều đầy vẻ ngưỡng mộ.

Tôi lại hỏi: “Cho nên, bây giờ cô đến là để ra mắt?”

“Ừ!”

Tôn Kiều giải thích: “Nếu như có thể làm quen với Trịnh bà bà thì sau này mấy loại như gã mặc áo phông Archeopteryx kia cũng sẽ không dám tới làm phiền tôi! Cho dù là tên đạo sĩ tà đạo ở bên kia sông muốn ra tay trước cũng phải cân nhắc một chút!”

Tôi khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao phải dẫn tôi theo?”

Tôn Kiều nói: “Hôm nay là âm thọ ba trăm tuổi của Trịnh bà bà, nghe nói hằng năm lão nhân gia bà ấy mừng thọ đều sẽ nạp một nam thiếp vào nhà!”

“Hả?”

Tôi nghe đến đây lập tức rùng mình, gian nan mở miệng: “Cô… không phải cô đưa tôi đi hiến tặng cho Trịnh bà bà đó chứ?”

Tôi Kiều thản nhiên cười: “Nếu không thì sao?”

“Móa!”

Tôi đạp chân phanh, lập tức thắng xe lại.

Trịnh bà bà!

Ba trăm tuổi!

Đây chẳng phải là muốn lấy mạng nhỏ của tôi sao!

Phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi ngồi dưới đất hít bụi, sáu mươi cách tường hút lão chuột!

Ba trăm tuổi, thế không phải là sống sờ sờ ép khô tôi sao!

Tôn Kiều thấy tôi sợ như vậy, mới lên tiếng trấn an: “Anh cũng đừng lo quá, Trịnh bà bà đã sống mấy trăm năm, có mẫu đàn ông nào mà chưa từng thấy qua đâu! Anh muốn được chọn trúng hả, chỉ sợ Trịnh bà bà còn không thèm ghé mắt nhìn tới!”

Tôi hỏi: “Vậy sao cô còn dẫn tôi tới?”

Tôn Kiều giải thích: “Đưa anh tới là để thể hiện thành ý của tôi! Hơn nữa…” Cô ấy nói tới đây đột nhiên im lặng không nói.

Tôi hỏi tiếp: “Hơn nữa cái gì?”

Tôn Kiều nhìn tôi một chút rồi nói: “Ngoại hình của anh coi như tạm được, hơn nữa… cũng rất giỏi phương diện kia!” Cô ấy nói xong liền đỏ mặt.

Tôi nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tôn Kiều, trong lòng không khỏi rục rịch.

Chuyện lần trước tôi uống Đại Lực Hoàn ức hiếp cô ta lại lần nữa hiện lên trong đầu…

Hồi lâu sau, tôi lại hỏi: “Lỡ như tôi bị chọn trúng thì sao?”

“Không biết nữa…”

Tôn Kiều mờ mịt lắc đầu: “Tôi cũng chỉ mới tới ra mắt lần đầu! Nói không chừng được chọn với anh mà nói lại là một cái kỳ ngộ!”

“Cái cọng lông ấy!”

Tôi nói: “Bây giờ đổi ý có còn kịp không?”

“Không được!”

Móng tay Tôn Kiều đột nhiên dài ra, túm lấy tôi uy hiếp: “Hoặc là đi theo tôi, hoặc là bây giờ bị tôi ăn luôn, tự anh chọn đi!”

Tôi có quyền được chọn sao?

Tôi cũng rất tuyệt vọng đó!

Chúng tôi đi qua cầu, đằng trước xuất hiện một tòa kiến trúc khổng lồ xây theo phong cách thời nhà Minh và nhà Thanh.

Trên tấm bảng trước cổng có khắc hai chữ thật to “Trịnh phủ”.

Khách khứa qua lại ở cổng nối liền không ngớt.

Tôn Kiều dặn: “Đợi lát nữa sau khi đi vào anh ít nói chuyện lại, nghe nói có rất nhiều nhân vật lớn đang ở đây!”

Tôi hiếu kỳ hỏi: “Nhân vật lớn dạng nào?”

“Ví dụ như vị đó!”

Tôn Kiều tiện tay chỉ về một hướng.

Tôi nhìn theo hướng mà cô ấy chỉ, chỉ thấy trên chiếc kiệu tám người khiêng ở đỉnh đầu có một lão hồ ly lông vàng khoan thai đi xuống.

Lão hồ ly đứng thẳng, đi bằng hai chân giống như loài người, đeo một cái kính lão, chống quải trượng.

Không phải nói, đúng là có chút ảo diệu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc