Tôi Lái Taxi Không Đón Khách Chỉ Đón Nữ Quỷ Và Người Mẫu

Chương 14: Rắn xích liên

Trước Sau

break

 

Phòng ngủ của Phan Mẫu Đơn là ở nhà chính phía Đông, dùng rèm ngăn cách ở giữa.

Tôi xông vào nhà chính, vén rèm ra.

Chỉ thấy Phan Mẫu Đơn mặc một bộ đồ ngủ màu đen, chân nhỏ để trần, đang run rẩy co người trên giường, gương mặt nhỏ nhắn sợ đến tái mét!

“Chị, rắn ở đâu?”

Tôi canh chừng ở trước giường, nhưng nhìn ra xung quanh cũng không thấy có gì.

Phan Mẫu Đơn chỉ vào bức tường phía Nam, lắp bắp nói: “Ở đó kìa, có cái lỗ, hình như nó vừa chui vào trong đó!”

Tôi cầm đèn pin rọi qua, đúng là có một cái lỗ.

Miệng lỗ còn lớn hơn quả trứng gà, bên trong quanh co khúc khuỷu, sâu không thấy đáy!

“Đúng là không nhỏ!”

Tôi quay đầu lại hỏi: “Chị, chị có thấy con rắn đó chui vào đây không?”

Phan Mẫu Đơn đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Chị cũng không chắc!”

Tôi tìm một cái giẻ lau tới nhét vào cái lỗ rồi dằn một cục gạch ở bên ngoài, làm xong hết những thứ này, tôi lại nhìn khắp phòng một lượt rồi mới lên tiếng: “Chắc là nó bị kẹt trong cái lỗ rồi!”

“Vậy thì tốt!”

Phan Mẫu Đơn thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đang định đi về phòng ngủ. Lúc này, Phan Mẫu Đơn đột nhiên nắm cánh tay tôi kéo lại, bộ dạng đáng thương mở miệng: “Tiểu Viễn, đừng đi, lỡ như con rắn kia vẫn còn ở ngoài thì phải làm sao?”

Tôi mở miệng trấn an: “Em đã kiểm tra qua một lượt, chắc là sẽ không đâu!”

“Lỡ như có thì sao?”

Phan Mẫu Đơn chỉ vào tủ treo quần áo và ghế sô pha trong phòng nói: “Lỡ như nó trốn ở chỗ mà chúng ta không nhìn thấy thì sao?”

Tôi cũng không còn cách nào, đành phải thả tay ra nói: “Vậy chị nói xem phải làm sao đây?”

“Chị không biết!”

Phan Mẫu Đơn mếu máo nói: “Tóm lại em đừng có đi, em đi rồi chị chắc chắn không dám ngủ!”

“Như vậy đi!”

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu chị thật sự thấy sợ thì em sẽ trải chiếu ở đây, ngủ trên sàn nhà! Có em ở đây, chị có thể an tâm ngủ rồi chứ?”

“Hả…”

Phan Mẫu Đơn có chút xấu hổ nhìn tôi nói: “Nhưng mà như vậy hơi cực cho em, còn phải ngủ ở dưới đất!”

“Không sao đâu, ngủ dưới đất còn mát nữa là!”

Tôi nói: “Vậy em đi ra đằng trước lấy chiếu vào nhé?”

“Đừng đi!”

Phan Mẫu Đơn sợ hãi kéo tôi lại nói: “Trong tủ quần áo có chiếu, em tìm thử xem!”

Tôi mở tủ quần áo ra xem, trong đó quả nhiên có một chiếc chiếu, chất liệu cũng được, chắc là chiếu trúc, sờ qua trơn nhẵn mát lạnh.

Tôi trải chiếu ở dưới giường.

Phan Mẫu Đơn đưa một cái gối nằm tới, nói: “Gối nằm của chị, hôm qua vừa mới phơi khô, không bẩn!”

Tôi nhận lấy gối, chỉ thấy trên mặt gối còn vương mấy sợi tóc dài mềm mại.

Tôi ra sức ngửi, còn có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên tóc.

Lúc tôi chuẩn bị nằm xuống ngủ, lại thấy Phan Mẫu Đơn nhìn tôi bật cười: “Hì.”

Tôi bị chị ấy cười, có chút khó hiểu gãi gãi đầu hỏi: “Sao thế chị Mẫu Đơn?”

Phan Mẫu Đơn chỉ vào người tôi nói: “Tạo hình này của em… đúng là độc đáo thật!”

“Hả?”

Tôi cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên người mình còn đang quấn váy của Phan Mẫu Đơn, nhìn chẳng ra làm sao.

Mặt tôi đỏ lên, mở miệng giải thích: “Vừa rồi chị la dữ quá, em sợ chị gặp nguy hiểm nên chưa kịp mặc đồ đã chạy vào luôn.”

“Ừ, ngủ đi!”

Phan Mẫu Đơn tắt đèn.

Trên giường nhanh chóng truyền đến một hồi tiếng hít thở đều đặn.

Tôi cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp…

Không biết đã qua bao lâu, chắc là rạng sáng.

Trong giấc mộng, tôi chợt nghe thấy tiếng Phan Mẫu Đơn ở trong sân truyền tới: “Tiểu Viễn, đừng ngủ nữa, mau ra đây!”

“Hả?”

Tôi ngồi dậy trong bóng tối, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này… sau lưng đột nhiên có người ôm chầm lấy tôi!

Sau đó bỗng có một giọng nói hoảng sợ truyền vào tai tôi: “Tiểu Viễn, đừng đi ra ngoài!”

“Ơ?”

Tôi vừa nghe được giọng nói này, tức thì giật nảy cả mình, nhất thời tỉnh cả ngủ!

“Chị Mẫu Đơn?”

Tôi quay đầu nhìn lại, ra là chị Mẫu Đơn đang ở đằng sau ôm tôi.

Chỉ thấy mặt chị ấy trắng bệch, người run lẩy bẩy, trong mắt viết đầy sợ hãi.

Tôi giật mình hỏi: “Chị Mẫu Đơn, có chuyện gì vậy?”

Lời vừa dứt, giọng nói quen thuộc kia lại một lần nữa truyền từ trong sân tới: “Tiểu Viễn, đừng ngủ nữa, mau ra đây!”

Lần này giọng nói đã đi tới cửa sổ.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bị hù sợ đến suýt chút nữa hét lên thành tiếng!

Bên ngoài lại có một Phan Mẫu Đơn!

Hai người không chỉ có giọng nói giống nhau mà cả dáng dấp cũng giống y như đúc, cả bộ đồ ngủ trên người cô gái kia cũng là cùng một kiểu!

Phan Mẫu Đơn ở sau lưng ôm chặt lấy tôi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Viễn, đừng trả lời!”

Tôi khẽ gật đầu, kề vào tai chị ấy hỏi: “Chị Mẫu Đơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phan Mẫu Đơn kể: “Chị nghe người ta nói, gần đây thôn Vương gia xuất hiện một con yêu quái, là một con rắn xích liên! Con rắn kia chỉ cần nhìn sơ qua người ta một lượt là có thể biến ra hình dạng của đối phương, cả giọng nói cũng bắt chước giống y như đúc! Một khi đàn ông bị cô ta lừa đi thì sẽ bị hút khô dương khí mà chết!”

Tôi hỏi: “Không lẽ là con rắn mới xuất hiện trong phòng khi nãy? Lúc đó nó đã nhìn thấy chị sao?”

“Không biết!”

Phan Mẫu Đơn lắc đầu nói: “Tóm lại em đừng có trả lời, cẩn thận kẻo bị câu hồn đi đó!”

“Ừ!”

Trong bóng tối, tôi và Phan Mẫu Đơn ôm chặt lấy nhau, cả hai đều bị dọa sợ không nhẹ.

Cũng may, giọng nói bên ngoài gọi thêm mấy tiếng nữa, thấy không có ai đáp lại cũng từ từ biến mất.

“Hình như đi rồi…”

Tôi thở phào một hơi, mở miệng đề nghị: “Chị Mẫu Đơn, em đi bật đèn lên cho bớt sợ nhé!”

“Đừng mà!”

Phan Mẫu Đơn càng ôm chặt tôi hơn, cất giọng nài nỉ: “Đừng đi mà, chị sợ!”

“Thôi được rồi!”

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng chị ấy, liên tục an ủi, giống như dỗ con nít vậy.

Hồi lâu sau, Phan Mẫu Đơn rốt cuộc đã bình tĩnh lại.

Nhưng tôi lại không cách nào bình tĩnh.

Tôi ôm một mỹ nhân như vậy, cảm giác rất là thỏa mãn.

Tôi muốn làm chút gì đó nhưng lại không dám.

Trong khi tôi còn đang vướng mắc, Phan Mẫu Đơn đột nhiên cắn nhẹ tai tôi hỏi: “Tiểu Viễn, có phải em thích chị không?”

“Hả?”

Tôi không ngờ Phan Mẫu Đơn lại đột nhiên hỏi như vậy, nhất thời có chút tay chân luống cuống.

Phan Mẫu Đơn nói tiếp: “Tiểu Viễn, nếu em thích chị thì hãy gật đầu, chị… sẽ hiểu.”

Tôi nhìn gương mặt Phan Mẫu Đơn ở trong bóng tối, mặc dù không thể nhìn rõ nhưng gương mặt xinh đẹp động lòng người của chị ấy đã sớm khắc sâu vào trí nhớ tôi.

Tôi lấy hết can đảm ra, khẽ gật đầu.

Phan Mẫu Đơn mỉm cười.

Sau đó… chuyện gì tới cũng tới.

Hồi lâu sau, Phan Mẫu Đơn bỗng nhiên dừng lại.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn chị ấy, hỏi: “Sao thế chị Mẫu Đơn?”

Vẻ mặt Phan Mẫu Đơn hơi là lạ, chỉ thấy chị ấy dán lên trên người tôi ra sức ngửi ngửi rồi hỏi: “Sao lại có mùi gì là lạ nhỉ?”

Tôi hỏi: “Mùi gì?”

Phan Mẫu Đơn không có trả lời mà chỉ cau mày suy tư.

Một hồi lâu sau, vẻ mặt chị ấy đột nhiên thay đổi, khiếp sợ la lên: “Là quỷ khí! Sao trên người em lại có quỷ khí?”

“Ơ?”

Trong lòng tôi còn khiếp sợ hơn cả Phan Mẫu Đơn, lập tức hỏi: “Sao chị biết?”

“Em…”

Phan Mẫu Đơn tức đến thở hổn hển, bất ngờ túm lấy cổ tôi, hung tợn mắng: “Tên nhóc thối, cậu hại chết tôi rồi!”

Sức lực của Phan Mẫu Đơn rất lớn.

Tôi cảm giác cổ đã sắp bị bẻ gãy.

Tôi muốn giãy giụa nhưng cả người đang bị ghì chặt, không cách nào nhúc nhích.

Trước mắt tôi nhanh chóng trở nên mơ hồ, ý thức cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Lúc tôi cho rằng mình sắp phải chết tới nơi, chỉ nghe một tiếng gà gáy trong sân truyền tới!

Nhắc tới cũng thần kỳ, con gà trống lớn bên ngoài vừa gáy lên, cả người tôi lập tức thả lỏng!

“Khụ khụ…”

Tôi thở hổn hển mấy hơi, lúc nhìn kỹ lại thì trong phòng hoàn toàn trống trơn, không thấy Phan Mẫu Đơn đâu.

Chuỗi biến hóa này đến quá bất ngờ, nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, khiến tôi hoàn toàn không có thời gian điều chỉnh lại suy nghĩ.

Chờ tôi sắp xếp các loại manh mối với nhau, vội bật đèn lên thì chỉ kịp loáng thoáng nhìn thấy có một con rắn xích liên sọc đen đỏ đan xen vừa chui vào trong hang rắn trên bức tường phía Nam…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc