Rất rõ ràng, người ở trong phòng vừa rồi cũng không phải là Phan Mẫu Đơn mà là rắn xích liên hóa thành hình người.
Tôi thở hổn hển một hồi, chuẩn bị đi tìm Phan Mẫu Đơn về.
Hơn nữa, nơi này cả nhà chính cũng không thể ở.
Có trời mới biết khi nào con yêu quái kia sẽ xuất hiện lần nữa!
Tôi vừa định đi ra thì Phan Mẫu Đơn đã mở cửa bước vào.
Phan Mẫu Đơn thấy tôi đứng đó, mừng rỡ khôn xiết, bước nhanh đi về phía trước ôm chầm lấy tôi: “Tiểu Viễn, em không sao thì may quá!”
Tôi hỏi: “Chị, đã xảy ra chuyện gì?”
Phan Mẫu Đơn kể lại: “Lúc chị ra ngoài đi tiểu quay về, ở bên ngoài nhìn vào thấy có một con rắn lớn đang cuộn mình ở trên cửa sổ, chị không dám đi vào nên đành phải ở bên ngoài gọi em!”
Tôi hỏi: “Sao chị gọi một lát rồi lại im lặng?”
Phan Mẫu Đơn thuật lại: “Chị định đi ra ngoài tìm người, nhưng lúc đó đang là đêm hôm khuya khoắt, chị gõ cửa mấy hộ nhưng không có ai lên tiếng!”
Tôi nhớ lại một chút, hỏi tiếp: “Con gà trống lớn đó không phải là chị tìm đến sao?”
Phan Mẫu Đơn nhíu mày nói: “Gà trống lớn nào?”
Tôi kể: “Vừa rồi lúc em bị con rắn lớn kia mê hoặc, suýt chút nữa đã chết! Vào đúng lúc mấu chốt, trong sân đột nhiên có tiếng gà gáy truyền tới, con rắn kia mới hoảng sợ bỏ chạy!”
“Vậy sao!”
Phan Mẫu Đơn như hơi hiểu ra, giải thích: “Gà trống thích ăn rắn, chắc là con gà trống đã bị mùi của con rắn thu hút đến!”
Còn về chuyện xảy ra ban nãy, tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mà kể hết cho Phan Mẫu Đơn nghe.
Thứ nhất, tôi sợ chị ấy sẽ sợ.
Thứ hai ấy à, tôi cũng hơi mắc cỡ.
Bởi vì tôi và con yêu rắn kia đã làm một số chuyện không thể miêu tả!
Có điều Phan Mẫu Đơn cũng đã nghe ra được một chút manh mối, hỏi: “Tiểu Viễn, vừa rồi em nói mình bị rắn lớn mê hoặc nghĩa là sao?”
Tôi ngẫm nghĩ, úp úp mở mở trả lời: “Chính là… bị ảo giác một chút ấy mà!”
“Vậy còn bây giờ?”
Phan Mẫu Đơn quơ tay qua lại trước mặt tôi, xòe ba ngón tay ra hỏi: “Đây là mấy?”
“Bây giờ đã ổn rồi!”
Tôi cười đáp: “Đây là ba!”
“Mấy?”
Phan Mẫu Đơn hỏi lại lần nữa.
“Ba đó!”
Tôi ngơ ngác: “Chẳng lẽ không phải?”
“Xong rồi, xong rồi!”
Phan Mẫu Đơn gấp đến độ giậm chân: “Tiểu Viễn, có phải em trúng độc rồi không? Con rắn kia có cắn em không?”
Tim tôi giật thót, chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phan Mẫu Đơn, sờ vào ngón tay chị ấy.
Tôi vừa sờ một cái, trong lòng tức khắc rét run.
Phan Mẫu Đơn rõ ràng chỉ xòe có hai ngón tay, vậy mà tôi lại nhìn thấy ba ngón!
“Mau cởi đồ ra, chị xem thử coi có bị thương không!”
Phan Mẫu Đơn nhìn từ trên xuống dưới người tôi một lượt.
Thật ra thì trên người tôi làm gì có đồ mà cởi.
Thế nên Phan Mẫu Đơn rất nhanh đã phát hiện ra chỗ không đúng, chỉ vào trước người tôi hỏi: “Sao nơi này lại có chấm đỏ?”
“Chấm đỏ?”
“Không phải là chấm đen sao?”
Tôi cúi đầu nhìn lại, lập tức ngẩn người.
Vệt quỷ khí vốn sắp di chuyển đến giữa tim lại không thấy đâu, thay vào đó là một cái chấm đỏ lớn cỡ cái nắp móng tay!
Vừa rồi tôi thấy con rắn yêu kia hình như rất hoảng sợ, lẽ nào nó đã giúp mình hút quỷ khí ra?
Nhưng còn cái chấm đỏ này là cái quỷ gì?
Bây giờ không phải là lúc để nghĩ những thứ này, tôi liền nói: “Chị, ở nhà chính không an toàn, hay là chúng ta đi ra phía trước được không?”
Phan Mẫu Đơn thắc mắc: “Đi ra phía trước sẽ an toàn sao?”
Tôi chỉ vào ổ rắn cạnh tường nói: “Ít ra cũng sẽ an toàn hơn nơi này!”
“Nói cũng đúng!”
Phan Mẫu Đơn hối thúc: “Vậy chúng ta tranh thủ đi qua đó đi!”
Trên chiếc giường trong căn nhà trệt trước mặt chỉ có một tấm chiếu.
Lúc tôi đang định đi qua nhà chính lấy thêm một chiếc chiếu nữa thì Phan Mẫu Đơn đột nhiên sợ hãi kéo tôi lại, nói: “Một chiếc thì một chiếc, xài đỡ đi, dù sao trời cũng sắp sáng rồi!”
Tôi tắt đèn, hai chúng tôi để nguyên quần áo nằm xuống.
Tôi không biết Phan Mẫu Đơn có ngủ được không, tôi thì cứ liên tục trở mình qua lại, không tài nào ngủ được.
Trong đầu tôi chất đống đủ loại nghi vấn:
“Sao lại không thấy quỷ khí?”
“Chấm đỏ kia là cái gì?”
“Mạng của tôi vẫn còn có thể cứu được sao?”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ rối rắm, Phan Mẫu Đơn đột nhiên mở miệng: “Tiểu Viễn, em vẫn chưa ngủ đúng không?”
“Ừ!”
Tôi hỏi: “Chị cũng chưa ngủ sao?”
Phan Mẫu Đơn nghiêng người nhìn tôi, nhỏ giọng đáp: “Chị sợ em trúng độc, đâu có dám ngủ!”
Chị ấy dừng một chút rồi lại hỏi tiếp: “Đúng rồi Tiểu Viễn, ban nãy con rắn đó… đã mê hoặc em bằng cách nào?”
“Cái này…”
Tôi do dự, không biết có nên kể rõ chân tướng cho chị ấy biết không.
Phan Mẫu Đơn tự nhiên nói: “Chị nghe người ta kể, trong thôn có một con rắn xích liên có thể hóa thành hình người, không phải là con rắn vừa rồi đó chứ?”
Phan Mẫu Đơn thấy tôi vẫn chưa trả lời, gấp đến độ la lên: “Nói đi chứ Tiểu Viễn! Nếu như thật sự có rắn yêu, chị cũng không dám tiếp tục ở đây nữa đâu!”
Tôi thở dài một hơi rồi đáp: “Chị Mẫu Đơn, chị đoán… đúng rồi!”
“Hả?”
Trong bóng đêm, Phan Mẫu Đơn bị dọa sợ đến nỗi nhích tới gần như kề sát ngực tôi, hỏi: “Con rắn yêu đó… đã biến thành ai?”
Tôi thành thật đáp: “Chị!”
Phan Mẫu Đơn tò mò hỏi tiếp: “Sau đó thế nào?”
Tôi kể: “Con rắn yêu đó hỏi em có thích chị hay không, em nói thích, sau đó tụi em đã…”
“Em…”
Phan Mẫu im lặng, rõ ràng là đang xấu hổ.
Tôi vội lên tiếng thanh minh: “Chị đừng hiểu lầm, lúc đó em đang bị rắn yêu mê hoặc!”
Phan Mẫu Đơn hỏi: “Vậy em có thích chị hay không?”
“Hả?”
Tôi lắp bắp: “Đương nhiên là… thích! Cả cái thôn Vương Gia này, em chỉ nói chuyện với mình chị Mẫu Đơn thôi!”
“Chị cũng vậy!”
Phan Mẫu Đơn lẩm bẩm: “Chỉ tiếc sau khi em lên đại học rồi rất ít khi trở về!”
Tôi nói: “Giờ chẳng phải em đã trở về rồi sao!”
“Ừ!”
Phan Mẫu Đơn lại nhích vào lòng tôi gần hơn một chút, ghé vào tai tôi dịu dàng nói: “Tiểu Viễn, chuyện hôm nay, em đừng có kể cho ai nghe nhé!”
Tôi hỏi: “Chuyện mà chị nói là chuyện nào?”
Phan Mẫu Đơn nói rõ: “Chuyện từ tối hôm qua… đến giờ!”
“Được!”
Tôi không hỏi nguyên nhân đã trực tiếp đồng ý.
Lúc này Phan Mẫu Đơn lại nói: “Cùng với chuyện sắp sửa xảy ra.”
“Hả?”
Tôi chợt ngẩn ra.
Phan Mẫu Đơn nói tiếp: “Tiểu Viễn, vừa rồi em bị dính yêu khí, không sống được bao lâu nữa! Bây giờ chị sẽ giúp em hút yêu khí ra…”
Không biết đã qua bao lâu, tôi bị ánh mặt trời chiếu tỉnh.
Tôi mở mắt ra nhìn xung quanh, giật mình sợ ngây người!
Tôi chỉ thấy mình đang nằm trên một mảnh đất hoang!
Xung quanh là hạt giống ngô vừa mới gieo xong, bởi vì thời gian quá ngắn nên chỉ lộ ra chồi non dài khoảng một tấc.
“Tình huống gì đây?”
Tôi đứng dậy nhìn ra xung quanh, phát hiện quần áo của mình đang nằm rải rác cách đó không xa. Tôi nhanh chóng chạy tới, mặc quần áo vào trước.
Tôi mặc quần áo xong, mới lắc mạnh cái đầu đang choáng váng của mình, vừa đi trên đường lớn vừa nhớ lại chuyện đêm qua.
Tôi đi được mấy bước, suýt chút nữa đã té trật chân.
Khi tôi định thần nhìn lại, trước mặt tôi là một ngôi mộ mới.
Đa số mộ ở nông thôn đều xây rất tùy ý, ví dụ như cái ở trước mắt này.
Từ xa nhìn lại, nó chỉ giống một cái gò đất nhỏ không dễ nhận ra.
Cả bia mộ cũng không có.
Tôi đi đến trước tấm ván gỗ, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ: Mộ của Phan Mẫu Đơn.
Tôi đọc xong năm chữ này, giật nảy cả mình!
Sau đó tôi lập tức nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra đêm qua!