Tôi Lái Taxi Không Đón Khách Chỉ Đón Nữ Quỷ Và Người Mẫu

Chương 13: Nhà không người

Trước Sau

break

“Đến nhà chị?”

Tôi nhìn vào mắt Phan Mẫu Đơn, không biết chị ấy đang nói đùa hay là nghiêm túc.

“Đúng vậy, sao thế?”

Phan Mẫu Đơn hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?”

Tôi thấy có vẻ như không tiện lắm.

Tuy rằng tôi gọi Phan Mẫu Đơn là chị, gọi chồng chị ấy Vương Đồng Trụ là anh nhưng thật ra hai nhà chúng tôi không hề có quan hệ máu mủ gì.

Gần phân nửa người của thôn Vương gia đều mang họ Vương, nếu như tính ngược lại ba hoặc bốn thế hệ thì chúng tôi đều là người một nhà.

Nhưng những hộ từ bên ngoài tới như chúng tôi lại khác.

Phan Mẫu Đơn thấy tôi không nói tiếng nào liền hô một tiếng “cắt” rồi nói: “Chị còn chưa nói gì mà em đã lo băn khoăn như vậy rồi!”

Tôi bị chị ấy nói đến hơi xấu hổ, nghĩ lại thật ra ở một đêm cũng không hề gì.

Dù sao tôi chỉ là ghé qua nhà chị ấy, cũng không phải là ở chung nhà với chị ấy!

Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, tôi có muốn ở cùng phòng với chị ấy cũng phải được chồng của chị ấy cho phép mới được!

“Được!”

Cuối cùng tôi cũng cởi bỏ tâm lý đề phòng, cảm kích nói: “Chị Mẫu Đơn, hôm nay may mà có chị!”

“Đều là đồng hương cả, có gì đâu mà cảm ơn!”

 Phan Mẫu Đơn lại lái xe điện chở tôi vào trong thôn.

Đường sá trong thôn khá tệ.

Tôi ngồi ở đằng sau đã nhiều lần xém chút nghiêng người té!

Cuối cùng không còn cách nào, tôi đành phải vòng tay qua ôm hờ eo Phan Mẫu Đơn.

Cũng may Phan Mẫu Đơn không có phản ứng gì, dưới ánh trăng, tôi chỉ có thể lờ mờ thấy được lỗ tai chị ấy hơi đỏ lên…

Thôn Vương gia có chừng hai trăm hộ, khoảng bảy đến tám trăm người. Bởi vì nhân khẩu khá nhiều nên lại chia ra thành mấy tổ.

Nhà tôi thuộc tổ Vương Đông, kế bên là tổ Vương Tây. Nhà Phan Mẫu Đơn ở tổ Tân Vương cuối thôn, phải băng qua một cánh đồng và một con sông nhỏ mới đến, cách đây gần hai dặm đường.

Phan Mẫu Đơn là mỹ nữ có tiếng khắp mười dặm tám thôn, trước đây khi chị ấy đi ra bờ sông giặt quần áo hay là đi siêu thị mua đồ đều có một đám thanh niên choai choai và ông già độc thân vây quanh ngắm chị ấy.

Ánh mắt người nào người nấy đều lộ rõ cái loại dục vọng nguyên thủy nhất đó. Trong đó có cả tôi.

Lúc này tôi ngồi ở sau lưng Phan Mẫu Đơn, cảm thụ vòng eo mềm mại. Tôi chợt có một ý nghĩ kỳ quái…

Cuối cùng chúng tôi cũng đến nhà.

Phan Mẫu Đơn ném túi xách cho tôi, giục: “Đi mở cửa đi!”

Tôi đi tới đẩy nhẹ cổng, chỉ nghe một tiếng “kịch”. Cửa sắt lớn vẫn không nhúc nhích, tôi quay đầu lại nói: “Chị Mẫu Đơn, hình như cửa khóa rồi!”

“Nói nhảm, nếu không chị đưa túi xách cho làm gì?”

Phan Mẫu Đơn vừa bực vừa buồn cười chỉ: “Chìa khóa ở trong túi xách ấy!”

“À!”

Tôi mở dây kéo, cho tay vào tìm.

Nhưng cái đầu tiên tôi túm được lại không phải chìa khóa. Tôi cúi đầu nhìn xuống, là một bịch Kotex!

“Khụ khụ…”

Tôi lặng lẽ thả bịch băng vệ sinh lại, sau đó lục tìm trong túi cả buổi mới tìm được chìa khóa!

Chờ tôi mở cổng xong rồi, tôi đột nhiên cảm thấy không đúng!

Ở nông thôn, nếu như trong nhà có người thì chắc chắn sẽ không khóa cửa ngoài!

Không lẽ đêm nay trong nhà chỉ có hai người là tôi và Phan Mẫu Đơn?

Lúc này Phan Mẫu Đơn đã đẩy xe vào trong sân.

Tôi khóa trái cổng trước rồi chạy theo hỏi: “Chị Mẫu Đơn, anh Đồng Trụ đâu?”

“Anh ấy hả?”

Phan Mẫu Đơn tỉnh bơ đáp: “Đến vùng khác làm việc rồi!”

Tôi hỏi tiếp: “Vậy còn bác trai và bác gái?”

Phan Mẫu Đơn lườm tôi một cái, hắng giọng: “Em bị ngốc hả! Chị và anh Đồng Trụ của em kết hôn xong đã ra riêng, không có ở cùng cha mẹ anh ấy!”

“À… phải phải!”

Đầu óc tôi có chút rối bời, tôi vô thức nói: “Vậy đêm nay chỉ có hai người em và chị thôi sao?”

“Chứ em nghĩ sao?”

Phan Mẫu Đơn như có ý cười nhìn tôi, tôi cảm giác tim mình đang đập rộn ràng.

Phan Mẫu Đơn không chỉ là hoa khôi của thôn Vương Gia, diện mạo đó, vóc dáng đó, cho dù là ở trong thành phố cũng thuộc dạng mỹ nữ hiếm có!

Tôi nhìn nụ cười má lúm đồng tiền tươi như hoa của chị ấy, vừa ghen tị lại vừa chua xót.

Ghen tị là vì Vương Đồng Trụ, một kẻ thành thật đến ngốc nghếch thế kia lại có thể cưới được cô vợ như hoa như ngọc thế này!

Còn chua xót là chua xót cho bản thân tôi, tôi sắp phải chết rồi, sẽ không còn gặp lại mỹ nhân này nữa!

Nhà ở nông thôn về cơ bản đều xây giống nhau. Đằng trước là một căn nhà trệt hai gian, chính giữa có một cái sân, đằng sau là ba gian nhà chính.

Nhà của Phan Mẫu Đơn cũng giống vậy.

Phan Mẫu Đơn dựng xe điện rồi dẫn tôi đi vào căn phòng trệt phía trước, bật đèn và quạt máy lên, nói: “Đêm nay em cứ ở lại đây, nhà không có máy lạnh, em chịu cực chút nhé!”

“Không cực!”

Tôi thuận miệng hỏi: “Còn chị nghỉ ở đâu?”

Phan Mẫu Đơn đáp: “Chị ở nhà chính, nếu em có cần gì thì có thể đi qua đó tìm chị.”

“Vâng!”

Sau khi Phan Mẫu Đơn đi rồi, tôi mới cởi áo ra xem, chỉ thấy vệt quỷ khí kia lại dịch chuyển lên cách tim tôi gần hơn một chút.

“Ai…”

Tôi thở dài một tiếng, cởi trần nằm ở trên giường.

Khoảng mười phút sau, trong sân mơ hồ có tiếng của Phan Mẫu Đơn truyền đến: “Tiểu Viễn, chị nấu nước nóng cho em rồi, em đi tắm đi!”

“Vâng, cảm ơn chị!”

Tôi xuống giường xỏ dép vào.

Nhà tắm nằm ở góc sân.

Trong bồn đã đổ sẵn nước ấm, bên cạnh có một chiếc ghế dài nhỏ để khăn tắm, dầu gội và sữa tắm.

Khăn tắm rõ ràng vừa mới dùng qua, phía trên còn lưu lại hương sữa tắm thơm ngát.

Trên đỉnh đầu có một sợi dây phơi đồ, chiếc váy mà Phan Mẫu Đơn vừa thay ra treo ở trên đó, còn có hai kiện nội y.

Con trai tắm rất nhanh, chỉ xối sơ qua là xong.

Tôi vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo vào, chợt nghe trong nhà chính có tiếng hô hoán “á”!

“Chị có chuyện gì thế?”

Tôi chạy nhanh ra cửa sổ.

Trong phòng truyền ra giọng nói sợ hãi của Phan Mẫu Đơn: “Tiểu Viễn, có rắn! Trong phòng có rắn! Cứu mạng với!”

“Chị đừng sợ, em đến đây!”

Lúc ấy tôi vừa mới tắm xong, còn chưa kịp lau khô người!

Nếu tôi cứ thế trần truồng chạy vào chắc chắn không ổn!

Trong lúc cấp bách, tôi với lấy cái váy đen trên dây phơi đồ quấn ngang hông mình, sau đó vọt vào nhà chính!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc