Tôi Là Nữ Phụ Đã Ngược Đãi Nam Chính Nhiều Năm

Chương 14: Dìm người này để nâng người kia lên

Trước Sau

break

“Thứ bảy này sao?” Bà chủ Đồng có vẻ hơi khó xử đáp: “Cuối tuần này chúng tôi có mời giáo viên dạy đàn dương cầm mới đến đây dạy đàn cho Đồng Học và Đồng Nhạc. Vậy để tôi báo với bên chỗ giáo viên một tiếng, để thứ bảy này cô ấy không cần phải tới.”

Tô Manh Manh thân thiện khuyên ngăn: “Không cần đâu. Tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của A Học và A  Nhạc. Hơn nữa tôi cũng rất tò mò về vị giáo viên mới này, muốn làm quen một chút.”

Tô Manh Manh đã nói đến nước này, bà chủ Đồng đành phải theo ý cô ấy.

Có rất ít người từ chối Tô Manh Manh, bởi vì họ đều không muốn Tô Manh Manh vì mình mà kích động đến mức phát bệnh.

“Vậy cũng được. Thật ra giáo viên dạy đàn dương cầm mới của tụi nhỏ là một cô gái rất tốt, ngoại hình rất đẹp, trông rất dịu dàng hiền thục, rất dễ hòa hợp.” Bà chủ Đồng khen ngợi Cầm Tiện mấy câu, muốn cho Tô Manh Manh có ấn tượng tốt hơn về Cầm Tiện.

Tô Manh Manh mím môi, trong mắt không có ý cười, nhưng giọng nói thì vẫn dịu dàng: “Ừ. Thật tốt quá, thế thì tôi rất mong đợi.”

“Ha ha được.” Bà chủ Đồng cũng không có quá nhiều lời muốn nói với Tô Manh Manh, sau khi nói xong câu này liền lúng túng kết thúc cuộc gọi, kể lại tình hình nói chuyện qua điện thoại cho hai đứa nhỏ.

Đồng Học và Đồng Nhạc cùng la ó nói mẹ đã quên mất một chuyện rất quan trọng. Thế là hai đứa nhóc lại giật lấy điện thoại di động của bà chủ Đồng gọi lại cho Tô Manh Manh.

Đồng Học và Đồng Nhạc vừa thấy điện thoại nhấc máy đã tranh nhau lên tiếng: “Chị Manh Manh! Chị hãy bảo anh Diêm Ngọc cùng chị đi qua đây đi!”

“Đúng thế! Bảo anh Diêm Ngọc đưa chị tới đi mà!”

Lúc này Tô Manh Manh vừa nghe đến tên Diêm Ngọc bỗng cảm giác trái tim đau nhói, giọng cũng nhỏ xuống rất nhiều: “Nhưng công việc của học trưởng Diêm Ngọc rất bận. Lúc chị nằm viện anh ấy còn không dành ra được thời gian ghé thăm chị nữa!”

“Mới không có đâu! Anh Diêm Ngọc chắc chắn sẽ gác công việc lại đi cùng chị Manh Manh.” Đồng Học rất nghiêm túc giải thích: “Làm gì có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đi chơi cùng chị Manh Manh, làm chị Manh Manh vui vẻ chứ?”

Tô Manh Manh càng nghe càng đau lòng, đúng là có chuyện còn quan trọng hơn cả ở bên cạnh cô ấy.

“Được rồi, nếu như anh ấy có thời gian rảnh thì chị sẽ gọi anh ấy.” Tô Manh Manh không muốn nghe tiếp.

Có lẽ là cô ấy đã nghĩ quá nhiều. Mặc dù những lời Đồng Học và Đồng Nhạc nói giống như là đâm thẳng vào vết thương của cô ấy, nhưng tụi nó thật sự muốn tốt cho cô ấy.

Đồng Học và Đồng Nhạc cúp điện thoại xong, còn cảm thấy chị Manh Manh thật quá lương thiện.

Tụi nó muốn Tô Manh Manh gọi anh Diêm Ngọc đến là để cái bà già kia biết anh Diêm Ngọc và chị Manh Manh mới là một đôi!

Bên này sau khi bà chủ Đồng bỏ điện thoại xuống đã quên báo với bên Cầm Tiện một tiếng, phen này vừa quên lại quên bẵng đi cả tuần.

Trong tuần này, Cầm Tiện cuối cùng đã bắt tay vào việc chọc cười Diêm Ngọc. Cô cũng tương đối cẩn thận, ví dụ như chỉ bật một số clip hài hoặc là tiết mục ngắn cho Diêm Ngọc xem.

Nếu cô mở những video này cho Diêm Ngọc xem vào thứ hai thì bất luận Diêm Ngọc có buồn cười hay không, anh đều sẽ nói với cô anh đã bị chọc cười rồi. Biết làm sao được, Cầm Tiện lại không hiểu tâm tư Diêm Ngọc, tới ngày thứ năm cô mới mở video lên.

Diêm Ngọc trải qua mấy ngày một mình khó chịu, lúc cô gửi video qua, anh không hề có chút vui vẻ. Cho nên Diêm Ngọc nói cô rằng anh không cười.

Cầm Tiện cũng không cảm thấy nản chí. Cô vốn cũng không cho rằng làm như vậy có thể chọc cười Diêm Ngọc, chỉ là làm một số thao tác khởi động thôi.

Nhưng sau khi khởi động xong, tiếp theo nên làm cái gì, cô tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.

Tuần này nhà cô không có bày sạp bán hàng, cha cô đang nghiên cứu làm một số món ăn vặt, Cầm Tiện đang theo hỗ trợ.

Đảo mắt một cái đã tới cuối tuần, cha cô dự định cuối tuần này sẽ bày bán một ít món ăn vặt. Cầm Mộ sẽ ra quầy giúp, còn cô thì vẫn đến nhà họ Đồng dạy kèm.

Cầm Tiện đã có kinh nghiệm lần trước, sáng sớm cô ăn cơm rất no, không có mang theo đồ ăn tự nấu, định làm đến trưa không cần ăn cơm.

Qua hai ngày dạy học, Cầm Tiện đã có chút quen thuộc với nơi này. Sau khi cô đi vào biệt thự, dì bảo mẫu vẫn ra đón cô vào, nói với cô Đồng Học và Đồng Nhạc đã chờ cô rất lâu.

Cầm Tiện cũng không hỏi thêm. Cô tự biết lấy mình, sẽ không thật sự cho rằng hai đứa nhóc kia đang đợi cô.

Khi cô đến gần phòng đàn nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện ồn ào, giống như Đồng Học và Đồng Nhạc đang nói chuyện với ai đó. Dì bảo mẫu có vẻ lúng túng giải thích: “Ai da! Hôm nay cô Manh Manh tới chơi cùng Đồng Học và Đồng Nhạc, cô quên rồi sao?”

Cầm Tiện rất bối rối: “Không có, chưa có ai nói với tôi.”

“Có lẽ bà chủ đã quên.” Dì bảo mẫu rõ ràng cũng khá thích Tô Manh Manh, còn nói tốt cho Tô Manh Manh: “Không sao đâu, con người cô Tô Manh Manh rất tốt, nhưng mà cô ấy bị bệnh tim, vậy nên nói chuyện với cô ấy cần phải nhẹ nhàng một chút.”

Cầm Tiện gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô đã không còn sửng sốt như lúc ban đầu.

Xem ra ngày đó sau khi Tô Manh Manh phát bệnh tình hình cũng rất tốt, sau khi xuất viện mọi thứ đều bình thường.

Trong phòng đàn, Đồng Học và Đồng Nhạc đang xúm xít bên người Tô Manh Manh vòng tới vòng lui, hoàn toàn trái ngược với thái độ lúc ở cùng cô, từ đứa nhóc đầu gấu biến thành cậu bé đáng yêu.

Cả giọng nói cũng trở nên nũng nịu hơn gấp mấy lần. Trước khi Cầm Tiện mở cửa đã nghe Đồng Học cất giọng bi bô hỏi Tô Manh Manh: “Chị Manh Manh ơi, tụi em đánh đàn cho chị nghe nha!”

“Chị Manh Manh có thích nghe tụi em đánh đàn không?” Đây là giọng nói tràn đầy mong đợi của Đồng Nhạc.

“Gần đây tụi em học rất ngoan đó!”

“Ừ! Chị biết tụi em rất ngoan mà.” Đây là giọng nói nhỏ nhẹ của Tô Manh Manh.

Cầm Tiện mở cửa ra, người trong phòng đàn đồng loạt nhìn sang chỗ cô.

Lần này Tô Manh Manh đã sớm biết Cầm Tiện sẽ tới nên cũng không có ngạc nhiên như lần trước, nhưng cô ấy vẫn như cũ tò mò quay đầu lại nhìn cô.

“Chào cô Cầm! Buổi sáng tốt lành!” Trước khi Cầm Tiện lên tiếng, Đồng Học giống như đã biến thành một người khác, vậy mà lại không gọi Cầm Tiện là mụ già, còn cung kính gọi Cầm Tiện là cô Cầm nữa chứ.

Cầm Tiện cũng đã đoán được tình huống sẽ phát triển như vậy. Khi có người ngoài ở đây, hai anh em song sinh này đều tỏ ra rất ngoan ngoãn lễ phép, cùng lắm cũng chỉ khiến cho người ta cảm thấy tụi nó rất hoạt bát, hơi nghịch ngợm mà thôi.

Về phần trước đây khi ở trước mặt Diêm Ngọc tụi nó đã không cẩn thận bộc lộ bản tính của mình, có thể là do tụi nó chưa đủ nhẫn nại, khi kích động lên sẽ không cẩn thận quên mất mình đang ngụy trang.

Thảo nào những gia sư dạy kèm trước đây đều cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, rất khó tưởng tượng con nít mười hai tuổi lại có thể có tâm cơ như vậy.

Vạch trần bộ mặt thật của hai đứa nhóc này cũng rất phiền phức, Cầm Tiện cũng không định vạch trần. Thái độ của tụi nó sao cũng được, chỉ cần không chạm vào giới hạn cuối cùng của thì cô đều không quan tâm.

“Cô Cầm, sao bây giờ cô mới đến! Chị Manh Manh đã chờ lâu lắm rồi đó!” Đồng Nhạc còn vui vẻ chạy lên nắm chặt tay Cầm Tiện.

Kỹ năng diễn xuất của hai đứa nhóc này thật sự rất giỏi, Cầm Tiện cũng không biết Tô Manh Manh có biết bản tính thật của hai đứa nhóc này không. Dù sao bây giờ tụi nó đang muốn giả bộ làm đứa trẻ ngoan, cô cũng lười đi vạch trần gì đó.

Suy nghĩ của Cầm Tiện rất đơn giản. Cô tới đây là để dạy đàn dương cầm, cho nên bất luận đứa nhỏ có phối hợp hay không, tính cách ra sao, cô đều phải cố gắng hết sức hoàn thành trách nhiệm của mình. Cô chỉ cần nhận lương không thấy thẹn với lương tâm là được.

“Ừ.” Phản ứng của cô không quá thân thiết nhưng cũng không tính là lạnh nhạt.

“Cô có phải là gia sư dạy kèm mà A Học và A Nhạc đã nhắc không?” Tô Manh Manh vui vẻ hỏi: “Thì ra là cô. Chào cô. Ngày đó tôi đã giới thiệu bản thân với cô rồi. không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy.”

Cầm Tiện nhìn thái độ hết sức tự nhiên của Tô Manh Manh. Thật ra cô cũng không biết tính cách của Tô Manh Manh có giống như trong kịch bản hay không. Sau khi cô tiếp xúc qua một lần, ấn tượng của cô về Tô Manh Manh khá tốt. Nhưng cho đến đến bây giờ cô vẫn không sao hiểu được vì sao ngày đó Tô Manh Manh lại cố chấp muốn cho Diêm Ngọc thấy niềm vui bất ngờ mà cô ấy dành cho anh như vậy.

“Ừ, tôi nhớ cô mà.” Cầm Tiện lịch sự nhưng không xa cách, sẵn tiện hỏi thăm tình hình hồi phục sức khỏe của Tô Manh Manh: “Ngày đó cô… bây giờ sức khỏe của cô đã khá hơn chưa?”

Tô Manh Manh cười rạng rỡ: “Khỏe hơn nhiều rồi! May mà có cô làm cấp cứu kịp thời cho tôi! Thật ngại quá, khi đó tôi quá khó chịu, cô liên tục nói chuyện với tôi, vậy mà tôi lại không nghe rõ.”

Tô Manh Manh nhân tiện giải thích vì sao đêm đó cô ấy liên tục không đáp lại sự quan tâm của Cầm Tiện.

Cầm Tiện cảm thấy lời giải thích này có kẽ hở. Dù sao khi ấy Tô Manh Manh vẫn có phản ứng với Diêm Ngọc. Nhưng cô cũng lười truy cứu, hoặc là bởi vì khi ấy cô với Tô Manh Manh mà nói chỉ là người xa lạ nhỉ.

“Không sao đâu, tôi cũng không có để bụng, cô không sao là tốt rồi.” Cầm Tiện rất chân thành nói ra câu này.

“Ừ! Thì ra cô biết đánh đàn dương cầm.” Tô Manh Manh tỏ vẻ rất hâm mộ, còn đi lên phía trước nắm lấy tay Cầm Tiện.

Thật ra Cầm Tiện không quen với loại tiếp xúc thân mật này, nhưng nghĩ đến bệnh tình của Tô Manh Manh, cô cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười khiêm tốn đáp: “Biết một chút da lông mà thôi, không phải dạng chuyên nghiệp.”

“Giỏi thật đó.” Tô Manh Manh càng hâm mộ hơn: “Cô khiêm tốn rồi. Có thể làm thầy của các em ấy, sao có thể chỉ biết một chút da lông được. Các em ấy đều rất thích cô đánh đàn. Bởi vì sức khỏe của tôi, người trong nhà luôn coi tôi như pha lê dễ vỡ mà đối đãi, họ cho rằng học đàn rất cực nên không cho tôi học.”

Tô Manh Manh hạ giọng nhỏ xuống, có chút chán nản nói: “Tôi đâu có yếu ớt đến như vậy.” 

Cầm Tiện cũng không biết phải an ủi thế nào. Đồng Học và Đồng Nhạc ngược lại rất biết sắp xếp công việc cho cô, an ủi Tô Manh Manh: “Vậy hôm nay chị Manh Manh học chung với tụi em đi! Cô cầm dạy rất giỏi đó.”

Lúc này lại còn khen cô dạy giỏi nữa, tâm trạng Cầm Tiện thật sự rất phức tạp.

“Có được không?” Mắt Tô Manh Manh lập tức tỏa sáng.

“Đương nhiên là được.” Cầm Tiện không có lý do để từ chối: “Nhưng mà sức khỏe cô không được tốt, trước hết cứ ngồi nghe giảng thôi. Để tránh mệt nhọc quá độ.”

 Bởi vì có Tô Manh Manh ở đây, Đồng Học và Đồng Nhạc đều giả làm học trò ngoan, thế mà buổi học trưa nay của cô lại ngoài ý muốn thuận lợi.

Tô Manh Manh cũng để ý thấy Đồng Học và Đồng Nhạc rất thích tiếng đàn của Cầm Tiện. Sau khi Cầm Tiện đàn xong, Tô Manh Manh có vẻ cô đơn nói: “Xem ra A Học và A Nhạc thật sự rất thích tiếng đàn của cô Cầm. Nếu như tôi cũng biết đánh đàn thì hay biết mấy.”

Đồng Học và Đồng Nhạc ngay lập tức an ủi Tô Manh Manh: “Tụi em cũng không có thích đến vậy!”

“Chị Manh Manh là do sức khỏe không tốt nên mới không thể học! Nếu chị Manh Manh có sức khỏe tốt thì có thể học dương cầm, chắc chắn còn hay hơn cả mụ… cô Cầm nữa, tụi em đương nhiên là thích chị Manh Manh nhất!” Đồng Nhạc xém nữa đã gọi ra cách xưng hô với Cầm Tiện ngày thường.

Cầm Tiện cũng không bắt bẻ câu chữ của Đồng Nhạc, cô cũng an ủi Tô Manh Manh: “Thiên phú của tôi rất tốt. Hơn nữa ngón tay của cô còn rất mảnh khảnh, thon dài, là bàn tay rất hợp với đánh đàn.”

Cô nói thiên phú của Tô Manh Manh rất tốt là bởi vì cô phát hiện cô ấy có thể nhanh chóng học hiểu một số kiến thức nhạc lý cơ bản, một khi sờ vào phím đàn thì sẽ lên tay rất nhanh.

Nhưng Cầm Tiện lại không biết, kỳ thực Tô Manh Manh đã có nền tảng, cũng không phải cô ấy hoàn toàn không biết gì. Hơn nữa khi cô ấy quyết định tuần này tới gặp Cầm Tiện còn cố tình học thêm một ít.

Chẳng qua khi nói chuyện với người khác, Tô Manh Manh vẫn luôn nói từ trước nay cô ấy chưa từng học qua, hoàn toàn không biết gì.

Đồng Học và Đồng Nhạc có những lời này của Cầm Tiện, lại càng khoa trương khen ngợi Tô Manh Manh, dùng phương thức dìm người này để nâng người kia lên, dìm Cầm Tiện xuống, nâng Tô Manh Manh lên.

“Đúng thế! Chị xem cô Cầm cũng nói như vậy kìa, chắc chắn cô Cầm cũng biết là cô ấy không bằng chị!”

“Nếu như chị Manh Manh cũng có thể học thì chị Manh Manh nhất định có thể bỏ rớt cô Cầm cả con phố. Có thể người dạy dương cầm cho tụi em bây giờ sẽ không phải là cô Cầm mà là chị Manh Manh.”

“Cô Cầm học lâu như vậy mà cũng chỉ có như thế, còn chị Manh Manh trước giờ chưa từng học qua lại có thể học hiểu tốt như vậy. Chỉ cần thời gian học của chị Manh Manh dài hơn một chút thì sẽ dễ dàng vượt mặt cô Cầm.”

Tô Manh Manh được khen rất là ngại ngùng, phản bác: “Các em không nên nói như vậy, thật xin lỗi. Đã để cô Cầm phải chê cười.”

Cầm Tiện không biết phải nói gì. Đồng Học và Đồng Nhạc nhất định là cố ý chọc tức cô, nhưng cô lại không nghĩ gì về Tô Manh Manh.

“Có phải nên đi ăn cơm rồi không?” Tô Manh Manh thấy Cầm Tiện không có tiếp lời, mới chủ động nói sang chuyện khác.

“Vâng! Chị Manh Manh ăn cơm trưa với tụi em đi!” Đồng Học và Đồng Nhạc rất nhiệt tình kéo Tô Manh Manh ra ngoài. Tuần trước tụi nó còn cố tình khiến Cầm Tiện không có cơm trưa ăn, giờ ở trước mặt Tô Manh Manh ngược lại còn biết chủ động mời Cầm Tiện đi ăn cơm cùng: “Cô Cầm, cô cũng đi nhanh lên nào!”

Cầm Tiện cũng đã đoán trước bọn nhỏ sẽ mời cô như vậy. Cô không định từ chối, lặng lẽ đi theo sau lưng bọn họ. Nhưng điện thoại di động chợt có tiếng thông báo tin nhắn, cô tụt lại phía sau một bước lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn, phát hiện là tin nhắn Diêm Ngọc gửi tới.

Diêm Ngọc: [Tôi đang ở ngoài cổng chính, ra đi.]

Kỳ lạ, đang giờ cơm trưa, Diêm Ngọc tới đây làm gì?



 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc