Đầu óc Cầm Tiện quay cuồng, cô hoàn toàn không nghe thấy vừa rồi hai đứa nhóc kia gọi anh là “anh Diêm Ngọc”.
Cô chỉ cảm giác có một mùi thơm mát lạnh phả vào miệng mũi, khiến cho cảm giác choáng váng của cô giảm đi đôi chút. Cô cũng không có tâm trạng đi thưởng thức vòm ngực rắn chắc của đối phương, chỉ ngại ngùng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, rất cảm ơn anh đã đỡ tôi…”
“Anh có thể buông tay được rồi, tôi không sao.” Cầm Tiện cố gắng ép mình đứng vững.
Cô có thể đứng vững được sao? Anh chỉ cần liếc mắt nhìn sơ đã có thể nhìn ra tay chân cô mềm nhũn, giống như một củ cải trắng héo rũ.
“Anh Diêm Ngọc! Cô ta đã nói không có vấn đề gì rồi, anh không cần phải quan tâm đến cô ta!” Đồng Học khó chịu hét lên.
Đồng Nhạc cũng rất ấm ức: “Cô ta chắc chắn là đang giả vờ, thấy anh Diêm Ngọc vừa đẹp trai tuấn tú lại vừa có tiền nên mới cố ý giả vờ ăn vạ!”
“Anh Diêm Ngọc, có phải anh đưa chị Manh Manh ghé đây chơi không?” Đồng Học bắt đầu nhìn xung quanh xe, tưởng rằng ở trên xe có người.
Lúc này Cầm Tiện mới nghe rõ Đồng Học và Đồng Nhạc đang gọi “anh Diêm Ngọc”. Thì ra vừa rồi cô xém tí nữa đã té sấp mặt, người đỡ lấy cô chính là Diêm Ngọc.
“Sao tay chân lại nhũn cả ra thế này, cô chưa ăn cơm sao?” Diêm Ngọc trầm giọng hỏi, giọng điệu có chút bực dọc.
Cầm Tiện hơi dùng sức đẩy nhẹ một cái, đẩy tay anh ra, rất là thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, tôi đúng là chưa ăn cơm đó.”
“Lên xe.” Diêm Ngọc không thèm để ý tới hai đứa nhóc kia: “Mặc dù tôi không phải đặc biệt tới đây để đón cô, nhưng thấy cũng tiện đường nên tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Cầm Tiện còn chưa kịp tỏ thái độ, Đồng Học và Đồng Nhạc đã bất mãn la lên: “Anh Diêm Ngọc, anh định đưa cô ta về nhà sao! Cô ta đang giả vờ đó! Cô ta nấu đồ ăn mang theo ngon lắm luôn! Cô ta mới không phải không có cơm ăn!”
Đồng Nhạc cuối cùng cũng phát hiện trên xe không có chị Manh Manh mà tụi nó ngóng trông, lập tức kéo dài giọng chất vấn Diêm Ngọc: “Anh Diêm Ngọc, vì sao anh không đưa chị Manh Manh đến chơi! Anh và cái mụ già này đi gần như vậy làm gì!”
“Anh như vậy sẽ làm chị Manh Manh đau lòng đó!” Đồng Nhạc vì quá tức giận nên nói năng không chút lựa lời, thậm chí còn lôi cả cách xưng hô rất thiếu tôn trọng Cầm Tiện ra: “Bà ta chỉ là một mụ già mọi thứ đều không bằng chị Manh Manh!”
Cầm Tiện hít sâu một hơi, cả người run rẩy, không biết là do bị đói hay là vì bất đắc dĩ bị hai đứa nhóc làm khó ngay trước mặt Diêm Ngọc gây ra.
Diêm Ngọc dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Đồng Học và Đồng Nhạc, cho dù người ở đối diện chỉ là hai đứa nhóc mười hai tuổi thì anh cũng không có chút mềm lòng, lạnh giọng hỏi: “Vì sao lại gọi cô ấy là mụ già?”
Đồng Nhạc không cam lòng nói: “Vì bà ta đã hai mươi bốn tuổi rồi! Lớn hơn tụi em gần mười hai tuổi lận đó!”
Mặc dù Đồng Học không có lên tiếng nhưng cũng ngầm thừa nhận.
“Hửm.” Diêm Ngọc nheo mắt.
“Anh Diêm Ngọc, bọn em chỉ là quá tức giận thôi!” Đồng Học đối diện với gương mặt âm trầm của Diêm Ngọc, cuối cùng cũng có chút sợ hãi, giọng điệu hơi xìu xuống.
Diêm Ngọc bình tĩnh chỉnh lại cách xưng hô: “Tuần trước tôi đã trải qua sinh nhật hai mươi lăm tuổi, lớn hơn các cậu mười ba tuổi, còn lớn hơn mụ già trong miệng các cậu một tuổi. Đừng gọi tôi là anh Diêm Ngọc nữa.”
“Mà hãy gọi tôi là ông già, lão già.” Lúc Diêm Ngọc nói ra câu này vẻ mặt anh hết sức bình tĩnh, lại còn nói tiếp một câu đầy mỉa mai: “Cảm ơn đã phối hợp.”
Đồng Học và Đồng Nhạc ra sức chớp chớp mắt mấy cái, cuối cùng vẫn không dám gọi Diêm Ngọc là lão già hay ông già. Thậm chí tụi nó còn có chút muốn khóc, mắt cũng đã đỏ hoe.
Tụi nó cảm thấy hôm nay anh Diêm Ngọc rất đáng sợ, nhưng rõ ràng tụi nó không có làm sai chuyện gì mà.
Lúc này Cầm Tiện đã tỉnh táo hơn nhiều, cô chủ yếu là bị câu từ chói tai của Diêm Ngọc đánh tỉnh. Cô không biết mình nên có tâm trạng gì, nhưng cô biết Diêm Ngọc đang bảo vệ cô.
Cô cũng biết Đồng Học và và Đồng Nhạc cố ý chọc giận cô là để hả giận cho chị Manh Manh của tụi nó.
Thì ra cô vẫn chưa nắm rõ kịch bản. Cô cũng không biết Đồng Học và Đồng Nhạc có quan hệ với Tô Manh Manh. Đồng Học và Đồng Nhạc rất thân với Tô Manh Manh.
Hai đứa nhóc này chẳng những biết Tô Manh Manh mà còn biết cả Diêm Ngọc.
Vậy mà tụi nó còn gọi Diêm Ngọc lớn hơn cô một tuổi là anh cơ đấy.
“Còn không lên xe, muốn tôi bế cô lên sao?” Diêm Ngọc thấy cô vẫn còn đứng ở tại chỗ, lập tức lên tiếng hối thúc: “Nếu cô thật sự muốn tôi bế cô lên, tôi ngược lại không có vấn đề, dù sao cô cũng không nặng.”
Anh thật giống như muốn bế cô lên. Cầm Tiện lắc đầu lia lịa: “Tôi lên, tôi lên. Tôi vốn cũng không định từ chối.”
Não cô chỉ tạm ngừng hoạt động chút thôi.
Chờ Cầm Tiện lên xe rồi, Đồng Học và Đồng Nhạc vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. Diêm Ngọc như là sực nhớ ra, nói với cặp anh em sinh đôi kia: “Các cậu có thể làm ra vẻ đáng thương để cha mẹ các cậu tin rằng cô ấy đang bắt nạt các cậu. Nhưng có một số chuyện các cậu đã làm mà không muốn cho cha mẹ biết đó, chưa chắc có thể giữ bí mật tiếp được.”
Đồng Học và Đồng Nhạc bị anh ẩn ý cảnh cáo, lập tức giật mình, nước mắt chực trào ra khỏi khóe mắt ngay lập tức rút về.
Diêm Ngọc quay người bước lên xe, liếc mắt nhìn Cầm Tiện đang ngồi ở ghế sau. Cô khép hờ hai mắt, bờ môi hơi tái nhợt.
“Nhịn đói cả ngày rồi đúng không?” Diêm Ngọc tức giận nói: “Vẫn như cũ một tiếng một ngàn, đêm nay đi chơi với tôi, tôi sẽ đưa cô về nhà trước mười hai giờ.”
“Sao anh biết tôi nhịn đói cả ngày?” Cầm Tiện khó hiểu hỏi. Về yêu cầu mà anh đưa ra đi chơi cùng anh, cô cũng không có từ chối, chỉ nói: “Vậy để tôi báo với người nhà một tiếng.”
“Thằng nhóc kia nói cô nấu đồ ăn ngon mang theo. Nếu nó không đụng vào đồ ăn cô nấu thì làm sao biết cô nấu ăn ngon lắm? Nếu nó đụng vào đồ ăn cô nấu thì làm sao còn chừa đồ ăn cho cô?” Diêm Ngọc dùng giọng điệu bất mãn giải thích, anh rất không vui: “Tôi đã nói với cô rồi, hai đứa nhóc đó rất xấu tính.”
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là nhịn đói một buổi trưa thôi, không sao hết. Hơn nữa tôi chỉ đi làm vào cuối tuần. Hôm nay tôi ăn sáng hơi ít, không ngờ lại gặp phải tình huống này. Sau này tôi sẽ không nấu đồ ăn mang theo nữa, khi ăn sáng tôi ăn no một chút là sẽ không còn vấn đề gì nữa. Tôi biết sau khi tôi nhận làm công việc này sẽ gặp phải tình huống đại loại như vậy, thế nên tôi vẫn luôn không có gì phải phàn nàn về chuyện này. Khi nào gặp phải vấn đề thì nghĩ cách giải quyết vấn đề thôi.” Cầm Tiện giải thích, thái độ vô cùng nghiêm túc.
“Nhưng hôm nay thật sự rất cảm ơn anh. Tôi cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều, trước đây anh không có thích giận dỗi người khác như vậy.” Trong ấn tượng của Cầm Tiện, mặc dù Diêm Ngọc không phải mẫu người trầm mặc ít nói nhưng lời nói của anh cũng không có tính công kích.
“Hôm nay anh ăn mặc rất trẻ trung nha.” Cầm Tiện mới phát hiện, anh đang mặc quần áo thường ngày, trông cứ như là một chàng sinh viên. Hình như chỉ có ngày đó ở sân bay anh mới ăn mặc trang trọng như vậy, mấy lần gặp nhau sau này anh đã không còn ăn mặc trang trọng như vậy nữa.
“Tôi cũng không phải vì cô nói tôi hợp với trang phục ngày thường nên mới ăn mặc như vậy đâu, bình thường tôi chỉ thích mặc như vậy.” Anh nhẹ giọng nói.
Cầm Tiện có thể hiểu được. Bình thường anh đều ăn mặc thoải mái như vậy, thảo nào hai đứa nhóc kia gọi anh là anh Diêm Ngọc, dù sao thì nhìn anh cũng rất trẻ trung.
Nhưng còn cái câu “tôi cũng không phải là bla bla…” đó của anh, có phải hơi thừa rồi không?
Diêm Ngọc ngừng một lát, không nhịn được nói: “Vẫn còn một điểm thay đổi nữa mà cô chưa nhận ra.”
“Hả?”
“Đi ăn cơm trước đã, cô muốn ăn gì?” Diêm Ngọc không bàn tiếp chủ đề kia nữa.
Cầm Tiện lại có chút để ý, anh còn thay đổi ở điểm nào nữa?
Cô hoàn toàn không nhìn ra.
“Cái gì cũng được. Tôi không kén chọn.” Cô cũng không kén ăn, đại khái là cái gì cô cũng ăn được: “Nhưng hy vọng là không đắt lắm.”
“Tôi trả.” Trong đầu Diêm Ngọc đã có ý tưởng. Anh sẽ đưa cô đến nhà hàng ăn món Phật Nhảy Tường, hoặc là bữa tiệc lớn đầy đủ các loại hải sản.
Đồ ăn là Diêm Ngọc chọn, Cầm Tiện than thầm: Những món này đắt lắm đó. Nhưng khi thức ăn dọn lên, cô cũng không có già mồm, nên ăn thì ăn, không chừng Diêm Ngọc thích nhìn cái tướng ăn y như quỷ chết đói đầu thai này của cô thì sao? Có thể anh sẽ cảm thấy cô đã từng cao cao tại thượng, giờ lại sa sút đến nỗi đối diện với mấy món mỹ thực mà cô từng ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn này lại gấp đến không kịp chờ như thế, có vẻ rất buồn cười nhỉ?
Diêm Ngọc đúng là đang nhìn cô ăn, bản thân anh lại không động đũa, thỉnh thoảng còn nhìn đến thất thần, chắc là nhớ tới chuyện cũ gì đó.
“Có lẽ hai đứa nhóc kia còn chưa biết cách gắp lửa bỏ tay người.” Diêm Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Cho nên công việc này của cô tạm thời hẳn là có thể giữ được.”
“Tôi không cũng không phải nói cho cô yên tâm, chỉ đang muốn nhắc nhở cô cái công việc này không phải sinh kế lâu dài.” Diêm Ngọc bổ sung thêm một câu.
Cầm Tiện phát hiện dạo gần đây anh nói năng rất lạ, cô cảm thấy cô cần phải suy nghĩ thật kỹ, xem điểm thay đổi còn lại của Diêm Ngọc là gì.
“Tôi biết rồi, điểm thay đổi thứ hai của anh.”
Trong mắt Diêm Ngọc có chút cảm xúc dao động, nhưng anh lại giả vờ ra vẻ thờ ơ, hỏi: “Điểm gì?”
“Anh nói chuyện rất là khó hiểu.” Cầm Tiện nói một cách khẳng định: “Khiến cho người ta không rõ rốt cuộc anh định làm gì.”
Diêm Ngọc thở hắt ra một hơi, cảm giác đang tràn đầy mong đợi bỗng chốc rơi vào hụt hẫng, anh hung hăng nói: “Nói bậy nói bạ.”
Cầm Tiện khẽ nhún vai, coi như là cô đoán sai đi, anh cũng không cần thiết phải tức giận như vậy chứ?
Đêm nay Cầm Tiện đi chơi với Diêm Ngọc cũng là một số hoạt động đơn giản làm cho cô rất khó hiểu. Nói thí dụ như đi dạo chợ đêm, đi vào công viên trò chơi chơi một số trò con nít. Thí dụ như ngồi đu quay ngựa, chơi xe điện đụng.
Anh giống như hạc giữa bầy gà, chen chúc với các bạn nhỏ chơi trò chơi điện tử, chơi một số game như bắn súng, đánh cho đám học sinh tiểu học kia không có cơ hội phản công. Vậy mà anh còn dương dương đắc ý nữa chứ. Cầm Tiện nhận thấy anh còn ấu trĩ hơn trước rất nhiều.
Biệt thự nhà họ Đồng, sau khi vợ chồng nhà họ Đồng trở về cũng phát hiện mắt hai đứa con trai nhà mình đỏ hoe, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi, rất giống biểu hiện ngày thường khi tụi nó bị gia sư dạy kèm ở nhà ức hiếp.
Ấn tượng của bà chủ Đồng về Cầm Tiện rất tốt, bà ấy cảm thấy Cầm Tiện không giống kiểu người sẽ ra tay đánh con nít. Nhưng biết người biết mặt không biết lòng, cũng rất khó nói.
“Sao thế này? A Học, A Nhạc, sao lại giống như sắp khóc tới nơi vậy? Có phải hôm nay đã xảy ra chuyện gì không? Nói cho mẹ nghe nào.” Bà chủ Đồng đau lòng ôm các con mình vào lòng, ân cần hỏi han.
Đồng Học và Đồng Nhạc cũng không dám kể chuyện hôm nay ra, chỉ khóc thút thít nói: “Chị Manh Manh đã khỏe lại chưa? Tụi con rất nhớ chị Manh Manh.”
“Khi nào chị Manh Manh mới chơi cùng tụi con được?”
Bà chủ Đồng lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều, thì ra không phải bị Cầm Tiện ức hiếp.
Bà ấy cũng biết cô gái khôn khéo như Cầm Tiện sẽ không thể nào bắt nạt con nít.
“Tụi con nhớ chị Manh Manh lắm sao?” Bà chủ Đồng luôn đáp ứng mọi nhu cầu của hai đứa con trai. Tụi nhỏ vừa nói như vậy, bà ấy lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện đến nhà họ Tô.
“Vậy bây giờ chúng ta sẽ gọi điện hỏi thăm chị Manh Manh có được không?”
Đồng Học và Đồng Nhạc gật đầu lia lịa: “Được, mẹ à, mẹ mau gọi điện thoại cho chị Manh Manh đi, hỏi chị ấy khi nào mới ghé qua đây được!”
Tô Manh Manh đã xuất viện nhiều ngày nay. Bệnh của cô ấy vốn cũng không nặng lắm, chỉ nằm viện có một hai ngày. Tô Manh Manh nhận được điện thoại của nhà họ Đồng, giọng dịu dàng hỏi: “A lô, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Manh Manh đó à, A Học và A Nhạc đều rất nhớ cô, nhớ cô đến sắp khóc luôn rồi. Tụi nhỏ nhờ tôi gọi điện thoại hỏi thăm cô, khi nào cô có thời gian rảnh, có thể ghé qua nhà chúng tôi chơi được không?” Bà chủ Đồng rất khách sáo hỏi.
Thật ra bà chủ Đồng không thích hai đứa con trai chơi cùng Tô Manh Manh lắm. Chủ yếu là do bà ấy cảm thấy Tô Manh Manh bị bệnh tim, hai đứa con trai có thể sẽ không đủ tinh tế, có đôi khi sẽ hành động lỗ mãng khiến cho bệnh tim của Tô Manh Manh tái phát.
Nếu Tô Manh Manh xảy ra chuyện ở nhà bọn họ thì bọn họ sẽ rất khó bàn giao với cha Tô mẹ Tô. Mặc kệ có phải là bọn họ gây ra hay không, bọn họ đều sẽ bị người nhà họ Tô giận cá chém thớt.
Biết làm sao được hai đứa con trai lại thật sự rất thích Tô Manh Manh. Bà ấy vì muốn con trai vui vẻ, cũng chỉ có thể nhịn cảm giác không tình nguyện trong lòng xuống, hơn nữa còn liên tục dặn dò hai đứa con trai, dặn tụi nó nhất định phải nhường Tô Manh Manh.
Tô Manh Manh không có ở ký túc xá, buổi tối cuối tuần cô ấy vẫn ở tại nhà. Tô Manh Manh vừa mới tắm xong, Bành Tĩnh Hàm đang giúp cô ấy sấy tóc.
Tô Manh Manh nhớ tới Bành Tĩnh Hàm từng nói đã giới thiệu công việc bán thời gian cho Cầm Tiện, mới cười vui vẻ đáp: “Thật sao? Thật ngại quá, trước đây sức khỏe tôi không được tốt, không ngờ các em ấy lại nhớ tôi đến như vậy. Tôi thật sự rất vui. Tuần này thời khóa biểu của tôi tương đối bận, thứ bảy này tôi ghé qua bên đó được không?”