Tôi Là Nữ Phụ Đã Ngược Đãi Nam Chính Nhiều Năm

Chương 12: Đùa ác

Trước Sau

break

Cầm Tiện hơi ngẩn ra, sao anh lại đột nhiên biết chuyện cô tìm được việc?

Hơn nữa sao anh còn hỏi rõ ràng như vậy?

Cô cảm thấy không phản hồi tin nhắn hơi thiếu lịch sự, vẫn buông bút xuống, nghiêm túc đánh chữ hồi âm.

Dê Gầy: [À, đúng là đã tìm được việc, là của một người bạn giới thiệu. Dạy đàn dương cầm cho một hộ có tiền, địa chỉ không tiện tiết lộ].

Cầm Mộ bưng một bát mì nóng hổi đi vào phòng, vừa rồi Cầm Tiện định tự mình nấu ít đồ ăn nhưng Cầm Mộ bảo cô cứ đi nghỉ ngơi đi, cô ấy sẽ nấu.

“Nhanh lên nhân lúc còn nóng chị mau ăn đi.” Cầm Mộ nhìn thoáng qua giáo án cô đang viết. Cô ấy đọc cũng không hiểu, chỉ cảm giác chị mình trở về không hào hứng lắm: “Hôm nay không thuận lợi sao?”

Cầm Mộ ngồi ở cạnh giường, ôm lấy gối đầu, chống cằm nhìn Cầm Tiện.

Cầm Tiện không muốn người nhà lo lắng, không muốn nói thật:

“Không có, chỉ là đứa nhỏ khá ồn ào nên chị hơi mệt. Nói chung tụi nhỏ vẫn rất ngoan. Hơn nữa cha mẹ của bọn nhỏ rất hài lòng về chị.”

Cầm Mộ nhìn thẳng vào mặt Cầm Tiện một lúc lâu, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Có thật không? Em có ấn tượng không tốt lắm về mấy đứa nhỏ hiện nay, luôn cảm thấy chúng nó còn nhỏ mà đã hiểu biết rất nhiều. Ví như học sinh mới học tiểu học đã biết tìm người yêu gì đó…”

“Chẳng phải hiểu biết nhiều cũng đồng nghĩa với hiểu chuyện nhiều sao?” Cầm Tiện vừa ăn mì, trong mắt vừa lộ ra ý cười.

Diêm Ngọc bên kia đã phản hồi tin nhắn của cô.

Diêm Ngọc: [Cặp anh em sinh đôi kia tên gì?]

Dê Gầy: [Đồng Học và Đồng Nhạc. Anh hỏi cái này để làm gì?]

Không lẽ anh cho rằng cô không được phép đi làm việc? Có phải anh đang muốn cắt đứt tất cả con đường tắt để kiếm tiền của cô, chỉ cho phép cô kiếm tiền từ chỗ anh không?

Diêm Ngọc: [Hai đứa nhóc đó rất xấu. Cha mẹ đứa nhỏ cho cô bao nhiêu tiền?]

Dê Gầy: [Nếu tôi bảo tôi không muốn nói, anh có giận không?]

Diêm Ngọc: [Tôi giận thì cô sẽ nói cho tôi biết sao? Vậy tôi sẽ giận.]

Sao cứ giống như cô đang nói chuyện với một đứa nhóc ngoan cố vậy nhỉ?

Dê Gầy: [Họ trả lương cho tôi mỗi ngày mười ngàn, tôi thấy có thể nhận được. Nếu như bỏ lỡ công việc này thì tôi không thể nào tìm được một vị trí kiếm được nhiều tiền như thế. Nhiều tiền như thế, đủ để tôi coi nhẹ tính cách của hai đứa nhóc kia.]

Diêm Ngọc: [Tôi nói trước, không phải tôi lo cô bị hai đứa nhóc kia ức hiếp, tôi chỉ cho rằng những chuyện này sẽ làm chậm trễ việc cô thực hiện ước định giữa chúng ta. Nếu như cô có thể bỏ tâm sức ra thực hiện ước định giữa chúng ta thì số tiền mà cô có thể kiếm được một ngày chắc chắn không chỉ mười ngàn. Bên nào có lợi hơn, không cần tôi phải nói trắng ra chứ.]

Cầm Tiện cảm thấy anh nói chuyện thật sự rất ngộ. Thật ra cô hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ lo cô bị hai đứa nhóc hà hiếp. Anh không cần thiết phải vẽ vời thêm chuyện giải thích một lần…

Nếu như nói hai đứa nhóc kia sẽ bắt nạt cô, chắc anh cũng không bắt nạt cô đâu nhỉ.

Có thể nào anh cho rằng cô có nguồn kinh tế khác rồi sẽ ảnh hưởng tới việc anh trả thù hay không?

Về mặt này, Cầm Tiện thật sự không dám có tư tưởng lạc quan gì.

Dê Gầy: [Không phải tôi không muốn thực hiện ước định giữa hai ta, tôi chỉ là còn đang nghĩ coi phải làm thế nào. Quan trọng nhất là, tôi cũng đang cần công việc.]

Diêm Ngọc: [Cô có thể coi chuyện làm tôi cười là công việc].

Dê Gầy: [Việc này khác…]

Lúc này cho dù cô có thẳng thắn cỡ nào cũng không thể nói thẳng với anh rằng: Cô cũng không tin tưởng anh lắm, cô còn đang lo đây chỉ là một cái bẫy.

Cô chọn một cách giải thích tương đối hợp lý: [Công việc mà anh nói, tôi cảm thấy không phải sinh kế lâu dài.]

Lúc này Diêm Ngọc giống như thánh soi chuyển thế, Cầm Tiện nói cái gì anh đều có thể phản bác: [Công việc mà cô đang làm cũng không phải công việc kiếm sống lâu dài, hai đứa nhóc kia sẽ cố ý chọc giận cô, còn tôi thì không.]

Cầm Tiện nhủ thầm trong bụng: Đúng vậy, hai đứa nhóc đó chính là cố ý trêu tức cô, nhưng bây giờ cô sợ Diêm Ngọc hơn.

Anh càng nói, Cầm Tiện càng có một loại ảo giác, cứ như là anh đang ghen với hai đứa nhóc kia.

Cuối cùng Cầm Tiện vẫn đưa ra một lời thỏa hiệp, cô nhắn phản hồi: [Dù sao nếu như không làm tiếp được nữa tôi sẽ nghỉ việc, bây giờ vẫn còn làm được thì tôi sẽ làm. Hơn nữa, giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra phải làm sao cho anh cười, tôi còn phải suy nghĩ thêm một khoảng thời gian.]

Diêm Ngọc: [Cô không cần phải xoắn xuýt nhiều như vậy, nghĩ ra cái gì thì thử cái đó. Dù sao tôi cũng không biết tôi sẽ cười vì cái gì.]

Dê Gầy: [Không, nếu như tôi làm ra chuyện rất mất thể diện thì sẽ không tốt.]

Cô mới không tin lời Diêm Ngọc nói, nhưng chẳng lẽ Diêm Ngọc lại cười một cách lạ lùng như vậy? Chính anh cũng không biết vì sao mình cười luôn sao?

Cầm Mộ liên tục ôm gối nằm, ngồi ở cạnh giường nhìn chị gái cầm điện thoại giống như đang tám chuyện với ai, bộ dáng cứ liên tục thấp thỏm.

Lại là bạn học cũ sao?

Chị gái có nhắc một bạn học đã giới thiệu công việc hiện tại cho chị, có phải chị đang trò chuyện với bạn học kia, kể và tình hình ngày đầu tiên đi làm không?

“Chị mau ăn mì đi. Ăn rồi nói chuyện tiếp cũng không muộn, mặt cũng sắp dán dính vô màn hình luôn rồi.” Cầm Mộ cũng không muốn phá rối, chỉ muốn nhắc chị mình nhớ phải ăn mì.

Cầm Tiện cười gật đầu: “Đang nói mấy câu với bạn học cũ, chị ăn ngay đây.”

Cô nói rồi cũng bỏ điện thoại di động ra, nghiêm túc ăn mì.

Cô ăn vào trong miệng rồi mới phát hiện, hình như đây là lần đầu tiên cô ăn mì em gái mình đích thân đi nấu, ngoài ý muốn là mì này còn ăn rất ngon.

“Mì em nấu ăn rất ngon nha.” Cầm Tiện khen một câu: “Đây là lần đầu tiên chị ăn đồ em nấu đó.”

“Đâu có.” Cầm Mộ ngượng ngùng gãi gãi mặt: “Chị nấu ăn còn ngon hơn. Em còn kém xa lắm.”

“Bởi vì chị cảm thấy hứng thú nên đã từng đi học nấu ăn.” Cầm Tiện cất giọng cảm khái: “Chị còn tưởng em sẽ không bao giờ xuống bếp.”

“Ban đầu thì không, nhưng học một chút sẽ biết.” Trước đây khi gia đình khá giả, Cầm Mộ đúng là chưa từng xuống bếp.

Cầm Tiện ăn xong, Cầm Mộ rất tự giác bưng bát ra ngoài rửa, để Cầm Tiện có thể tiếp tục soạn bài.

Diêm Ngọc không nhắn tin cho cô nữa, cô cũng không cần phải tiếp chuyện. Cô bèn nhắn cho Diêm Ngọc biết một tiếng rằng cô đang bận, chúc ngủ ngon trước.

Phương Viêm cũng nhắn hỏi thăm cô mấy câu, cô kể sơ lược tình hình ngày hôm nay, cũng là tốt khoe xấu che rồi tiếp tục làm việc.

Bận rộn nửa tiếng, lúc cô đi ra ngoài rót nước thấy cha đã dọn quầy về tới, không có hàng hóa dư, nghe mẹ ngạc nhiên hỏi cha: “Hôm nay bán hết hàng luôn sao?”

Cầm Hoài vui vẻ phấn khởi đáp: “Chàng trai hôm qua lại tới, mua hết tất cả luôn rồi.”

Diêm Ngọc lại ghé thăm sạp hàng bên kia à? Còn mua hết đồ về? Em gái Diêm Ngọc thích đồ trang sức nhà họ làm vậy sao?

Cầm Hoài thấy con gái lớn đi ra, cũng vui vẻ cười ha ha nói một câu: “Tên nhóc kia còn cảm thấy lạ sao hôm nay con không ra, cha nói hôm nay con bận đi làm rồi.”

Được lắm, cô đã biết vì sao Diêm Ngọc đột nhiên hỏi thăm chuyện cô đi làm.

“Hôm nay con đi làm thấy thế nào? Hai đứa nhỏ nhà ấy có dễ ở chung không?” Nhắc đến đi làm, Cầm Hoài và Liễu Chi đều quan tâm đến tình hình đi làm của con gái.

Cầm Tiện vẫn như cũ tốt khoe xấu che, cười nói: “Cũng ổn, bọn nhỏ cũng không có đầu gấu như đã nói, vẫn có thể sống chung được. Con có thể kiếm tiền bằng công việc này.”

Hai người đều biết con gái lớn của mình thẳng tính không có nói dối, cho nên cô nói như vậy, họ cũng không có nghi ngờ gì khác, đều đã yên tâm.

 “Vậy thì tốt. Chỉ sợ con bị đứa nhỏ nhà giàu ức hiếp thôi.” Liễu Chi thở dài.

“Đâu có, nhà người ta có tiền nên rất coi trọng giáo dục con cái, dù có đầu gấu thì cũng không đến nỗi nào.” Cầm Tiện có chút mèo khen mèo dài đuôi: “Trước đây nhà chúng ta cũng là nhà giàu, cha mẹ cũng đâu có dạy con và Cầm Mộ thành đứa nhỏ đầu gấu đâu.”

Cầm Tiện vừa so sánh như vậy, hai vợ chồng cẩn thận ngẫm lại, hình như đúng là như thế, cũng có lý.

Cầm Tiện nói cho phía cha mẹ yên tâm rồi quay về phòng soạn bài tiếp.

Cô phải dậy sớm, vậy mà hôm qua lại không ngủ ngon, hôm nay cô cảm thấy mình cần phải đi ngủ sớm một chút.

Cầm Mộ thấy cô đi ngủ sớm, nghĩ tới lượng tóc đầy nguy cơ của mình, cũng đi ngủ sớm theo.

Sáng sớm hôm sau, Cầm Mộ cũng thức dậy theo cô, nói là thấy chị gái một mình dậy sớm bận rộn quá vất vả, muốn giúp cô cùng nhau làm điểm tâm, nấu cơm trưa.

Cầm Tiện vẫn như cũ đúng giờ đi tới biệt thự nhà họ Đồng. Đồng Học và Đồng Nhạc đều bị gọi lên lớp chuẩn bị học. Vợ chồng nhà họ Đồng vẫn như cũ đi làm, không có ở nhà.

Về mặt làm việc, hai vợ chồng này còn rất cố gắng, đã có tiền như vậy, vậy mà cuối tuần vẫn đi làm như cũ.

Có tiền đúng là có tiền thật, nhưng bận cũng là bận thật.

Buổi sáng ở phòng đàn rất nhọc nhằn, hai đứa nhóc luôn tìm lý do rời khỏi khỏi phòng đàn, Cầm Tiện kèm hai đứa nhỏ làm bài tập về nhà tương tự cũng mệt mỏi rã rời.

Rốt cuộc Cầm Tiện cũng chịu đựng được đến giờ tan học buổi trưa, bụng cô đói đến kêu ùng ục. Cô đi lấy đồ ăn mang theo, lại thấy hộp đồ ăn đã bị mở ra, đồ ăn bên trong không còn, không biết là bị ai đổ đi hay là bị ai ăn mất, dù sao cũng chỉ còn lại mỗi cái hộp rỗng, cái gì cũng không có.

Cô đại khái đã đoán được là Đồng Học và Đồng Nhạc đùa ác. Cô bèn cất kỹ hộp cơm rồi ung dung đi tới sảnh dùng cơm của biệt thự. Đồng Học và Đồng Nhạc nói với dì bảo mẫu: “Cô Cầm có mang theo đồ ăn nấu riêng rồi, không ăn cùng chúng ta đâu! Không cần phải chuẩn bị đồ ăn cho cô ta!”

Việc này nếu đặt ở trên người ai khác, nghe hai đứa nhóc nói như vậy thì sẽ ngại mở miệng. Nhưng về mặt này Cầm Tiện lại rất thẳng thắn, cô cũng không cảm thấy có gì mất mặt, ăn ngay nói thật: “Không có, đúng là tôi có mang theo đồ nấu, nhưng chẳng hiểu sao lại bị khui ra, cũng không biết là ai đã ăn hết hay là đổ bỏ nữa… cho nên tôi không còn phần cơm trưa nào có thể ăn được. Dì à, tôi có thể ăn cơm trưa ở chỗ này không?”

Cầm Tiện cũng không muốn mình phải ấm ức nhịn đói, yêu cầu này cũng không có gì bất hợp lý.

“Đương nhiên…” Ấn tượng của dì bảo mẫu về Cầm Tiện rất tốt, bà ấy đương nhiên cảm thấy không có vấn đề.

Nhưng Đồng Học và Đồng Nhạc lại không muốn cho cô ăn, nên mới lớn tiếng rêu rao: “Cô Cầm đừng có nói dối! Là chính cô ăn hết mà! Một cô gái như cô Cầm lại ăn nhiều đến thế, xấu hổ xấu hổ!”

“Cô Cầm nếu như cô nhất định muốn ăn thì em sẽ không ăn.” Đồng Nhạc phồng má lên nói.

Dì bảo mẫu rơi vào tình thế khó xử, Cầm Tiện không muốn làm khó dì ấy, vẫn là đè lửa giận trong lòng xuống: “Được rồi. Cô biết rồi. Xin lỗi, đã làm phiền.”

Cô muốn đi ra ngoài ăn nhưng biệt thự đã khóa trái cửa, xung quanh biệt thự được bao quanh bởi một bức tường thẳng đứng, không thể đi ra bằng cửa chính lại không thể trèo tường ra ngoài. Đồng Học và Đồng Nhạc rõ ràng là muốn làm cô khó chịu.

Cầm Tiện bất đắc dĩ ngồi ở cạnh suối phun nước trong sân phơi nắm, còn tưởng hôm nay tụi nó sẽ nghỉ một chút, không ngờ chỉ là vì nhịn đến một chiêu trưa nay.

Đồng Học và Đồng Nhạc dài cổ ngóng ra, thấy Cầm Tiện ngồi trong sân phía trước, liên tục cười trộm. Hai cái đầu nhỏ châu lại thì thầm:

“Đáng đời! Bà mụ già!”

“Ai bảo bà ta hại chị Manh Manh sinh bệnh phải nằm viện chứ.” Đồng Nhạc ấm ức lầm bầm: “Làm hại chị Manh Manh chính là không xem chúng ta ra gì, em muốn hả giận cho chị Manh Manh.”

Đồng Học vỗ lên bả vai em trai sinh đôi một cái: “Anh cũng muốn, chúng ta hỏi mẹ thử xem có thể gọi chị Manh Manh đến thăm chúng ta được không?”

Hai đứa con nít vừa ăn một chút đã không muốn ăn nữa, dì bảo mẫu khuyên: “Tụi con đã ăn no chưa? Không ăn nhiều thêm chút sao?”

Đồng Học và Đồng Nhạc đều có chút ghét bỏ: “Không ăn, ăn không ngon.”

“Đây là món các con thích nhất mà.” Dì bảo mẫu rất là buồn bực.

Đồng Học và Đồng Nhạc liếc mắt nhìn nhau một chút, hình như phần cơm mà mụ già kia mang đến ăn ngon hơn. Tụi nó ăn hết phần cơm bà ta làm rồi lại cảm thấy đồ ăn trong nhà không còn ngon nữa.

“Nhưng bánh của chị Manh Manh làm mới là ngon nhất. Anh sẽ không phản bội chị Manh Manh!” Đồng Học đột nhiên lên tiếng.

Chỉ có Đồng Nhạc hiểu ý của anh trai mình, gật đầu lia lịa: “Em cũng vậy!”

Nhịn đói một buổi trưa với Cầm Tiện mà nói vẫn chấp nhận được, khi ở trường học lúc cô bận rộn cũng thường xuyên quên ăn cơm trưa. Cô cũng không có mong manh như vậy, đói một buổi trưa đã đòi sống đòi chết.

Buổi chiều cô vẫn lên lớp như thường lệ, không có vì sự việc buổi trưa mà hạch sách hai đứa nhóc.

Cô chỉ âm thầm đưa ra quyết định, sau này sẽ ăn sáng no một chút, buổi trưa cũng không cần phải xách đồ ăn nấu theo.

Sáu giờ rưỡi chiều tan học, sau khi cô mỉm cười nói với Đồng Học và Đồng Nhạc hết giờ học, mới mệt mỏi rã rời dọn đồ. Cô mặt không cảm xúc, lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình, im lặng rời khỏi biệt thự.

Ở cửa chính thật giống như có một chiếc xe hơi đang đậu, cô cũng không rõ, không biết có phải là cha mẹ của Đồng Học và Đồng Nhạc về hay không. Sáng nay cô không ăn sáng nhiều, lại không ăn cơm trưa. Mặc dù cô tự cảm thấy mình không có vấn đề nhưng trên thực tế bụng đã đói đến muốn đau dạ dày luôn rồi, tầm mắt cũng có chút mơ hồ, tay chân như nhũn ra.

Trên xe giống như có người bước xuống. Cầm Tiện cũng không để ý lắm, nhưng Đồng Học và Đồng Nhạc lại bất ngờ lao ra như một cơn gió, hớn hở hô to: “Anh Diêm Ngọc!”

Hai đứa bé trai vô cùng hớn hở chạy tới chỗ Diêm Ngọc, dang rộng hai tay giống như muốn ôm Diêm Ngọc.

Diêm Ngọc chỉ liếc tụi nó một cái, đi mấy bước lên đằng trước, dang rộng hai tay… vững vàng đón được Cầm Tiện bước hụt một bước té ở đằng trước.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc