Cầm Tiện hơi bực mình, nhưng cô nén cảm xúc xuống: “Năm nay cô hai mươi bốn tuổi, lớn hơn các em mười hai tuổi. Nếu như các em không thích gọi cô là cô, vậy thì có thể gọi cô là dì.”
Bắt cô mặt dạn mày dày bảo đứa nhỏ gọi cô là chị, cô cũng không làm được, gọi dì coi như hợp lý.
Đứa nhỏ vừa há miệng là gọi người ta mụ già, bà già… hơi không có tố chất thì phải?
Cha mẹ của tụi nó có biết tụi nó như vậy không?
“Bà cũng hai mươi bốn tuổi rồi! Già như vậy mà còn không biết xấu hổ bảo chúng tôi gọi bà là dì hả? Bà mụ già!” Đồng Học nói rồi còn bày ra một cái mặt quỷ: “Bà chỉ có đánh đàn hơi dễ nghe chút thôi! Chúng tôi mới không cần bà dạy chúng tôi, chỉ cần bà đàn cho chúng tôi nghe thôi! Từ bây giờ cho đến khi hết buổi học!”
“Đúng thế! Bác gái hai mươi bốn tuổi! Bà không dạy được chúng tôi đâu, bà cũng chỉ đàn dễ nghe chút thôi. Chỉ xứng ở đây đánh đàn cho chúng tôi, tạo nhạc nền cho chúng tôi chơi.”
Hai anh em sinh đôi thuần thục lấy máy tính bảng trong hộc bàn ra, mở máy tính bảng lên bắt đầu chơi game. Cầm Tiện cũng không biết chơi mấy game tên cái gì mà Đấu Trường Vinh Quang gì đó, cô chỉ cảm thấy rất khó hiểu về lời hai đứa nhỏ nói ban nãy.
Sao bọn nó lại cho rằng phụ nữ hai mươi bốn tuổi là bà già, bà mụ già nhỉ? Tại sao tụi nó lại công kích tuổi tác của người khác?
Nhưng vấn đề khiến cô thắc mắc hơn là…
“Cô cảm thấy logic của các em hơi lạ.” Về điểm này, Cầm Tiện có chút tích cực: “Nếu như hai mươi bốn tuổi với các em mà nói là phụ nữ lớn tuổi, là bà già. Vậy các em biết mẹ của các em bao nhiêu tuổi không? Mẹ của các em chắc chắn lớn tuổi hơn cô một chút, thế chẳng lẽ các em cũng chê tuổi tác của mẹ các em? Các em không cảm thấy làm như vậy là sai sao?”
“Còn nữa, cha của các em chắc chắn cũng lớn tuổi hơn cô, không lẽ các em cũng cho rằng cha các em là lão già, ông già? Các em còn chưa đến độ tuổi đó, sao lại muốn công kích tuổi tác của người khác như vậy? Chờ đến khi các em lớn bằng tuổi cô, các em cũng sẽ bị gọi là lão già, ông già, trong lòng các em có cảm thấy dễ chịu không?”
“Hay là nói khi các em đạt đến độ tuổi của cô bị người ta gọi là lão già, ông già, các em vẫn có thể cười khúc khích mà chấp nhận?”
Cầm Tiện rất thắc mắc, cô cũng không phải cố tình mỉa mai, nhưng cô cảm thấy dựa theo tư duy của hai đứa nhỏ này, điều này thật sự rất ngộ.
Thật ra cô còn muốn nói: “Chẳng lẽ các em cho rằng các em không thể sống tới độ tuổi này?”
Nhưng cô ngẫm lại, hỏi như vậy hình như hơi ác độc, nên thôi.
Đồng Học và Đồng Nhạc lại bị cô hỏi đến nghẹn không nói nên lời. Bọn nó không phục lắm, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.
Cuối cùng bọn nó chỉ có thể chuyển hướng đổi sang công kích nhược điểm khác của Cầm Tiện:
“Bà câm miệng đi! Bà chỉ là được cha mẹ tôi mời đến hầu hạ chúng tôi, cứ ngoan ngoãn nghe theo lời chúng tôi là được!”
“Cô đến đây không phải là để hầu hạ các em.” Cầm Tiện thẳng thắn phủ định: “Cô là được cha mẹ các em mời đến để dạy các em đánh đàn dương cầm. Cô cũng nói rồi, nếu như các em không thích cô, vậy cô cũng không kiên trì tiếp nữa. Chúng ta không cần thiết phải tổn thương lẫn nhau.”
“Đúng là chúng tôi không thích cô.” Đồng Học dường như hơi luống cuống: “Nhưng tôi cũng không có chán ghét cô tới như vậy, chúng tôi thích cô đánh đàn. Cô chỉ cần an phận ngoan ngoãn đánh đàn là được, đừng nghĩ đến chuyện có thể dạy chúng tôi…”
“Nếu như các em đồng ý cho cô dạy, vậy thì sau khi các em hoàn thành nhiệm vụ nhỏ mà cô đưa cho các em, cô sẽ thưởng cho các em, đánh đàn cho các em nghe.” Cầm Tiện giành trước nói ra điều kiện của mình:
“Còn nếu các em cứ khăng khăng bắt cô đàn nhạc nền cho các em chơi, vậy cô thật sự không thể làm được. Trừ khi cha mẹ các em chính miệng nói với cô rằng họ mời cô đến chỉ để đàn nhạc nền cho các em chơi.”
Cầm Tiện có lập trường của riêng mình.
Cô nhìn hai đứa bé trai vẫn có chút sợ cha mẹ, giống như không dám để cha mẹ biết tính cách chân thật nhất của tụi nó.
Phương Viêm cũng có nhắc tới vì sao anh ta biết hai đứa trẻ này đầu gấu. Những thầy cô từng bị hai đứa nhỏ này chọc giận đã phàn nàn rằng hai đứa nhỏ này rất có tâm cơ. Đến nỗi những giáo viên bị chọc tức bỏ chạy kia gần như đã không còn tin vào cái gọi là “nhân chi sơ tính bản thiện”(*) nữa.
(*)Nhân chi sơ tính bản thiện: con người từ khi sinh ra đã vốn có sự lương thiện, biết điều phải trái.
Nhưng Phương Viêm cũng nói, đó chỉ là lời nói một phía của giáo viên. Còn tình hình thực tế ra sao, cô vẫn phải tự mình tới xem mới biết được.
Hai đứa nhóc này ở trước mặt cha mẹ không có xấu đến như vậy, chúng rất có tâm cơ, biết che giấu bản thân.
Cầm Tiện bỏ qua ý định nói rõ tình huống thực tế với cha mẹ bọn nhỏ. Dù rằng cô thật sự thẳng tính, nhưng cô cũng hiểu nếu như cô chủ động nói ra thì sẽ biến thành cô đang cáo trạng mách lẻo, vu oan cho hai đứa nhỏ. Là cha mẹ, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn cũng không tin đứa nhỏ nhà mình lại xấu xa đến như vậy, càng miễn bàn đến có bao nhiêu phụ huynh bao che cho con mình.
Hai đứa nhóc bị cô hăm dọa, bất đắc dĩ bỏ máy tính bảng xuống đi tới, lại thêm cho Cầm Tiện một cái tên mới, lão yêu bà.
Cầm Tiện cũng không có ý định sửa lại cách xưng hô này. Dù sao cô đã quyết định không quan tâm, muốn gọi thế nào thì tùy, cũng không phải tụi nó gọi thì cô sẽ thật sự trở thành bác gái. Cô cũng không mất miếng thịt nào.
Hai đứa bé trai đều không thích cô như thế, đương nhiên cũng không phối hợp học. Nhưng Cầm Tiện cũng có cách riêng của cô. Bọn nhỏ thật sự rất thích cô đánh đàn, cho nên chỉ cần tụi nó không đạt tới yêu cầu của cô, cô tuyệt đối sẽ không ban thưởng. Hai đứa nhỏ mất thời gian cả buổi mới hiểu được đạo lý này. Tụi nó bắt đầu phối hợp hơn một chút, đều hoàn thành nhiệm vụ nhỏ của Cầm Tiện.
Bọn nhỏ học đến trưa, bảo mẫu đến gọi Đồng Học và Đồng Nhạc đi ăn cơm, cũng gọi Cầm Tiện đi cùng. Cầm Tiện từ chối, nói cô có mang theo đồ ăn ở nhà.
Cô từ chối cũng là vì biết Đồng Học và Đồng Nhạc chắc chắn không muốn ăn cơm cùng cô. Hơn nữa cô còn không biết chúng có giở trò đùa ác gì ở trên bàn cơm hay không, cô vẫn nên ăn cơm một mình thì hơn.
Ăn cơm trưa xong có chút thời gian nghỉ ngơi, Cầm Tiện ở trong phòng đàn nằm ngủ một lát. Đồng Học và Đồng Nhạc đang mở món quà mà Cầm Tiện tặng chúng buổi sáng.
Sau khi Đồng Học và Đồng Nhạc nhìn thấy món quà bên trong, cùng tỏ ra ghét bỏ:
“Đồ gì thế này.”
“Coi chúng ta là con nít hả? Thật ngây thơ!”
Sau đó chúng lập tức dùng búa nhỏ và kéo nhỏ quả quyết nện cắt nát món quà, không có một chút vẻ quý trọng.
Cầm Tiện ngủ một hồi, đi ra thấy việc bọn nhỏ đang làm, vậy mà trong lòng lại không có bất kỳ gợn sóng gì. Đồng Học và Đồng Nhạc ngược lại hơi chột dạ, cho rằng Cầm Tiện sẽ răn dạy tụi nó mấy câu, hoặc là sẽ nổi giận.
Nếu như cô dám nổi giận, tụi nó sẽ nói giáo viên mới tới này bắt nạt tụi nó, bảo cha mẹ trừ lương cô!
Cầm Tiện chỉ dùng giọng điệu rất bình thường nói với tụi nhỏ: “Tới giờ học rồi.”
Cô ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn món quà bị tụi nhỏ phá hỏng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đồng Học và Đồng Nhạc gặp được người kỳ lạ như thế, không khỏi hơi thấy sợ.
“Này! Mụ già lớn tuổi, bọn tôi phá hỏng món quà bà tặng, bà không giận hả?”
“Chẳng có gì mà phải tức giận. Quà đã tặng cho các em rồi, các em muốn xử lý thế nào đều là quyền tự do của các em. Đó đã không còn là đồ của cô nữa.” Cầm Tiện nói rất bình thản.
“Hừ! Lão yêu bà, bà chỉ đang làm bộ làm tịch thôi. Chắc chắn trong bụng đang rất giận.” Đồng Nhạc mới không tin cô không tức giận.
Cầm Tiện cũng không cần thiết bắt chúng phải tin rằng cô không giận, những chuyện này không có ý nghĩa.
“Có thể bắt đầu học được chưa?” Cô chỉ quan tâm tới chuyện nên làm.
Tiết học buổi chiều miễn cưỡng coi như thuận lợi, nhưng sau khi hết giờ dạy Cầm Tiện vẫn cảm thấy hơi mệt. Cầm Tiện tan việc về đến nhà đã tám giờ tối, cô cũng không có đi ra ngoài sạp bày hàng giúp cha mà định ăn đại chút gì đó rồi soạn bài.
Bên kia, Diêm Ngọc tràn đầy tự tin, cho rằng qua sự cưỡng chế nhắc nhở điều phối của anh, Cầm Tiện chắc chắn sẽ chủ động đi tìm anh. Nhưng đã một ngày trôi qua, cô ngay cả một cái rắm cũng không thả.
Diêm Ngọc và cô giống như đang tranh đấu, anh muốn cô chủ động đi tìm anh trước. Cuối cùng, anh thà rằng chủ động đi tìm cô trước còn hơn cứ phải dài cổ ngóng chờ!
Anh lại giống như hôm qua, lại đến sạp hàng của cha cô và cô đi dạo xung quanh, thấy hôm nay ở trước sạp hàng chỉ có một mình cha cô.
Cầm Hoài có ấn tượng rất sâu về chàng trai anh tuấn này, ông vừa nhìn thấy anh, trên mặt đã nở nụ cười thật tươi, cười ra cả nếp nhăn: “Ấy, chàng trai trẻ, lại ra dạo phố hả?”
Diêm Ngọc im lặng gật đầu, giả vờ như mình đang xem trang sức: “Hôm nay chỉ có một mình chú thôi sao?”
Cầm Hoài nhiệt tình giải thích: “Đúng vậy, hôm nay con gái tôi bận đi làm rồi.”
“Thế sao.” Diêm Ngọc vẫn giống như hôm qua nói với Cầm Hoài: “Em gái tôi rất thích những món đồ trang sức này, hôm nay tôi cũng lấy hết, gói lại hết đi. Ông chủ, ông tính trước xem tổng cộng bao nhiêu tiền. Hôm nay tôi không mang đủ tiền mặt, có thể quét mã thanh toán được không?”
“Được chứ!” Cầm Hoài cười đến tít cả mắt.
Diêm Ngọc lấy điện thoại di động ra, mím môi đánh chữ. Anh đã quên sạch mục đích ban đầu đến đây, tốc độ đánh chữ nhanh như vũ bão. Anh mới không thèm lo cô bị bắt nạt…
Ting ting.
Cầm Tiện đang soạn bài lấy điện thoại di động ra.
Diêm Ngọc: [Cô tìm được việc rồi à? Là công việc gì? Đi làm ở đâu?]