Tôi Là Nữ Phụ Đã Ngược Đãi Nam Chính Nhiều Năm

Chương 10: Mụ già!

Trước Sau

break

Một con chó hung dữ hình thể gần bằng chính mình đột nhiên xông đến. Trong nháy mắt đó, đầu óc Cầm Tiện trống rỗng, cô cứng người tại chỗ không biết phải hành động ra sao. 

Ngay cả cha mẹ của hai đứa nhỏ cũng nhất thời không rõ tình huống, không biết nên làm gì.

Mắt thấy con chó đen lớn đã xông tới trước mặt Cầm Tiện, há cái miệng lớn đầy răng nhọn ra, hung hãn như muốn cắn Cầm Tiện một phát. Cầm Tiện cam chịu số phận, nhắm tịt mắt.

Sau mấy giây, cảm giác đau đớn trong dự đoán không có truyền đến. Cô lặng lẽ mở mắt ra, chỉ thấy con chó lớn kia đang há to miệng ngồi cạnh mình hà hơi thở dốc, điên cuồng vẫy đuôi, giống như giây tiếp theo cái đuôi ấy sẽ bị nó vẫy đến đứt mất. 

Đại Hắc Cẩu hình như không muốn cắn cô, thậm chí đôi mắt đen nhánh đầy sức sống đó còn đầy vẻ chờ mong, xem ra nó chỉ muốn Cầm Tiện xoa đầu mà thôi.

Cầm Tiện bị dọa sợ đến không dám nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn con chó đen lớn. Vậy mà con chó đen lớn này còn trông có vẻ rất ấm ức dùng đầu ủi ủi tay Cầm Tiện, nhỏ giọng rên ư ử, như là tủi thân lắm ấy.

“Hình như nó đang muốn cô xoa đầu nó…” Bà chủ Đồng kịp thời phản ứng, thở dài một hơi nói.

Cầm Tiện cũng đã lấy lại tinh thần, cô mang tâm trạng thấp thỏm có chút mất tập trung xoa đầu con chó. Chú chó đen lớn được xoa đầu có vẻ như rất thỏa mãn. Nó lật mình phơi cái bụng ra trên sàn nhà, rõ ràng là rất thích Cầm Tiện.

Đồng Học và Đồng Nhạc ở cạnh cửa rất không cam tâm, nhỏ giọng oán trách: “Đại Hắc Cẩu chết tiệt!”

“Sao không cắn cô ta!”

Hai đứa con nít lẩm bẩm, nhưng sự chú ý của hai vợ chồng nhà họ Đồng không có đặt ở bên này nên cũng không có nghe được.

Cầm Tiện thử ngồi xổm xuống xoa bụng chú chó, con chó càng vui vẻ hơn.

Cầm Tiện sực nhớ ra, hình như thể chất của cô chính là cái loại rất thu hút động vật ấy. Không biết vì sao, dù sao cứ hễ mỗi lần có mấy con chó con mèo thấy cô lần đầu tiên, chúng đều tỏ ra rất thân thiện, sẽ không hung dữ với cô, cũng sẽ không làm cô bị thương.

Cô cũng không biết cặp anh em song sinh kia thả chó lớn ra là có mục đích gì, nhưng rất may cô không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Bà chủ Đồng và ông chủ Đồng cũng nghĩ như vậy.

Bà chủ Đồng nhìn hai đứa con trai đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt thấp thoáng có chút không cam tâm, trong lòng bà chủ Đồng chợt có chút dự cảm chẳng lành. Trước khi hai đứa con trai mở miệng, bà chủ Đồng đã cất tiếng gọi: “Còn đứng ngây ra ở cửa làm gì? Lại còn thả chó lớn ra, có biết tụi con suýt chút nữa đã làm cô Cầm giật mình rồi không? Cho dù tụi con có muốn nghênh đón cô Cầm thì cũng không được dùng cách nguy hiểm như vậy, biết chưa?”

“Dạ…” Đồng Học và Đồng Nhạc biết không thể nói mục đích thật sự của tụi nó ra cho mẹ biết, bởi vì chúng cho rằng nói ra sẽ bị mẹ mắng.

Cầm Tiện vỗ về chú chó lớn xong, mới nhìn sang hai bé trai kia. Hai đứa bé trai này lớn lên trông rất đáng yêu, chỉ cần lên đồ một chút thì nhất định sẽ được người khác khen là “đáng yêu như vậy nhất định là bé trai rồi”.

Nhưng mặc dù tướng mạo đáng yêu, chiều cao của hai đứa bé trai lại không tính là thấp, mới mười hai tuổi mà đã cao gần một mét sáu. Cầm Tiện cũng chỉ có một mét sáu mươi lăm, sau khi hai đứa bé trai đi đến gần cô, cô chợt cảm thấy hơi áp lực.

“Cô Cầm, chào cô.” Đồng Học cười đến xán lạn: “Em tên Đồng Học.”

Đồng Nhạc cũng đi đến chào hỏi theo: “Cô Cầm, chào Cô. Em tên Đồng Nhạc. Có phải sau này cô sẽ dạy tụi em đánh đàn dương cầm không?”

Cầm Tiện thấy thái độ ban đầu của hai bé trai này rất thân thiện, mới cảm thấy yên tâm hơn chút, có lẽ con chó lớn được thả ra ban nãy… thật sự là do hai đứa nhỏ này muốn nghênh đón cô sao?

Cô lấy quà đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho hai đứa nhỏ: “Chào các em, đúng vậy, nếu như chúng ta có thể vui vẻ hòa hợp với nhau mà nói, sau này chính cô sẽ dạy dương cầm cho các em. Đây là món quà cô tặng các em, hy vọng các em sẽ thích.”

Đồng Học và Đồng Nhạc đều rất ngạc nhiên, vừa nói cảm ơn vừa nhận lấy hộp quà: “Cảm ơn cô.”

Cầm Tiện thấy hai đứa nhỏ này còn rất lễ phép, thật sự không có đầu gấu như đã nói.

Lẽ nào bản tính của tụi nhỏ vốn không xấu? Trước đây bọn nhỏ đã chọc các thầy cô khác tức giận bỏ đi, không lẽ là có nguyên nhân nào khác?

Sau khi chào hỏi kết thúc, Cầm Tiện được dẫn tới phòng đàn, bà chủ Đồng hy vọng cô có thể diễn tấu trước một khúc, cho cả gia đình họ làm khán giả.

Cầm Tiện không có từ chối, cô ngồi vào trước đàn dương cầm, thử tiếng một chút, xác định dương cầm đã điều âm rồi.

Bà chủ Cầm thích bản Mozart March Turkish, Cầm Tiện bèn đàn bản nhạc này. Giai điệu bản nhạc này cũng tương đối vui, xem ra bà chủ Đồng là một người khá cởi mở.

Tiếng đàn vừa cất lên, bầu không khí bên trong phòng đàn cũng trở nên khác biệt hẳn. Mắt hai đứa bé trai sáng lên, tay chân cũng theo tiếng đàn Cầm Tiện đánh ra mà khẽ cử động, ví dụ như gật đầu, run chân, nghe rất nhập tâm.

Bà chủ Đồng và chồng cũng lắng nghe, ra vẻ rất hưởng thụ, nhắm mắt nghiêm túc nghe Cầm Tiện đánh đàn.

Đàn xong một khúc, trong phòng đàn an tĩnh mấy giây, người một nhà mới lấy lại tinh thần, có chút tiếc nuối nói: “Chưa khi nào cảm giác mấy phút lại trôi qua nhanh đến như vậy.”

“Cầm Tiện kỹ năng của cô tốt như vậy, thật ra cô hoàn toàn có thể gia nhập một vài ban nhạc. Cô có nghĩ tới hay không? Nếu như cô có kiến thức về nhạc lý, cô cũng có thể thử tự mình biên soạn ca khúc.” Bà chủ Cầm cảm thấy cả giọng nói của Cầm Tiện cũng rất dễ nghe.

Cầm Tiện rất ngại ngùng đáp: “Khi tôi còn học ở trường đã từng tham gia mấy ban nhạc của trường, nhưng bây giờ hoàn cảnh gia đình không tốt, tôi cũng đã nghỉ học về nước, giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy. Có lẽ tôi có thể biên soạn ca khúc, nhưng tôi không biết hát, cũng chưa từng học hát.”

“Vẫn rất cảm ơn lời đề nghị của bà. Nếu như không còn vấn đề nào khác, lát nữa chúng ta có thể bắt đầu học luôn.”

Hôm nay Cầm Tiện cần phải thử trình độ hiện tại của Đồng Học và Đồng Nhạc trước, sau đó cô mới có thể dựa theo trình độ của hai đứa mà tiến hành chỉ dạy.

Bà chủ Đồng và ông chủ Đồng chỉ hy vọng hai đứa nhỏ có thể tiếp thu thuấn nhuần âm nhạc, có thể biết chơi một loại nhạc cụ, nhân tiện có thể đưa bọn nhỏ đi tham gia tranh giải một chút, yêu cầu cũng không quá cao.

Nếu như bọn họ thật sự hy vọng cho hai đứa nhỏ đi lên con đường âm nhạc thì cũng không có khả năng cho Cầm Tiện đến dạy mà chắc chắn sẽ bỏ ra nhiều tiền hơn mời danh gia thế giới tới.

Sau khi vợ chồng nhà họ Đồng cho cô và hai đứa nhỏ làm quen xong liền đi làm việc của mình, cuối cùng vẫn để Cầm Tiện và Đồng Học, Đồng Nhạc ở riêng với nhau.

Sau khi Cầm Tiện tạm biệt hai vợ chồng nhà họ Đồng xong, quay trở lại phòng đàn. Cô vừa bước vào cửa đã thấy hơi sai sai, nhưng lại không nói ra được sai ở chỗ nào… Có thể là ánh mắt của hai đứa nhỏ nhìn cô có chút biến hóa vi diệu, giống như không còn thân thiện như trước đó nữa…

“Cha mẹ các em phải đi xử lý việc bận, chúng ta học tiếp có được không?” Cầm Tiện ôn hòa hỏi bọn nhỏ.

Đồng Học và Đồng Nhạc đang ngồi vắt chéo chân ở vị trí cách đàn dương cầm rất xa, liếc xéo Cầm Tiện, tỏ vẻ vô cùng coi thường.

“Bây giờ còn chưa tới thời gian tan học đâu.” Cầm Tiện mỉm cười nói tiếp.

“Hello…” Cầm Tiện nói nhiều như thế mà vẫn bị phớt lờ, cô cũng biết hai đứa bé trai này chính là đang chống đối cô, nhưng cô nhất định phải kiên nhẫn.

Đây là con của chủ thuê, cho dù có đầu gấu thế nào, cô cũng không thể thoải mái “trổ tài văn vở” của mình ra được, trừ khi đứa nhỏ khiến cô hoàn toàn không thể chịu nổi:

“Các em có nghe cô…”

“Ồn ào chết đi được! Cái bà già này!” Đồng Học lười biếng ngoáy ngoáy lỗ tai: “Giọng của bà khó nghe chết được!”

Đồng Nhạc cũng hùa theo nói: “Em cũng nghe giọng mụ già nói mà đau hết cả tai.”

Cầm Tiện có chút nghi ngờ chính mình nghe lầm, cái gì? Bà già? Mụ già?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc