Tôi Là Nữ Phụ Đã Ngược Đãi Nam Chính Nhiều Năm

Chương 15: Hộp cơm

Trước Sau

break

Diêm Ngọc bảo cô ra ngoài, cô cũng không thể làm trái lại ý nguyện của anh. Quan trọng nhất là, thật ra cô không muốn ăn cơm trưa cùng ba người kia lắm.

Cầm Tiện nhìn Đồng Học và Đồng Nhạc diễn trò ở trước mặt Tô Manh Manh, làm bộ như tụi nó rất tốt với cô, trong lòng cô cứ có cảm giác quái dị nói không nên lời.

Cô còn không biết lúc ăn cơm trưa liệu hai đứa nhóc kia có làm gì cô hay không.

“Cô Cầm, sao không đi chung vậy?” Đồng Nhạc chú ý tới Cầm Tiện tụt lại phía sau tụi nó mấy bước.

Cầm Tiện cất điện thoại di động vào, nhẹ giọng đáp: “Ngại quá, cô có chút việc, các em đi ăn đi.”

“Có chuyện gì thế?” Tô Manh Manh tò mò hỏi, đôi mắt long lanh nhìn Cầm Tiện chớp chớp mắt: “Cô có cần hỗ trợ không?”

“Không cần, cũng không phải chuyện quan trọng gì, có người đến tìm tôi.” Cầm Tiện không có nói rõ là ai đến tìm cô.

Nhưng ánh mắt Tô Manh Manh lại tối xuống, đã ngầm đoán ra được: “Vậy tôi đi cùng cô nhé.”

“Thật sự không cần đâu.” Cầm Tiện thật thà từ chối.

“Ha ha ha, cô Cầm không cần phải căng thẳng vậy đâu, thật ra là vì có người đến đây tìm tôi, nên tôi mới muốn đi cùng cô ra ngoài, đi chung bầu bạn ấy mà.” Tô Manh Manh cũng giơ điện thoại di động của mình lên lắc lắc.

Cầm Tiện cũng không biết có phải người tìm hai người các cô là cùng một người hay không. Tô Manh Manh đã nói như vậy, cô cũng không tiện từ chối tiếp.

“À, vậy được.”

Thế là cục diện lập tức biến thành tất cả mọi người cùng nhau đi ra ngoài cổng chính. Bên ngoài có một chiếc xe đang đậu, một người đàn ông mặc trang phục thường ngày đang đứng dựa lên cây cột cạnh cổng, trong tay cầm một cái hộp màu hồng phấn. Mấy ngón tay quấn băng cá nhân, xích lên một chút, trên mu bàn tay còn có mấy vết phồng rộp do bị bỏng.

Anh đứng chờ có chút sốt ruột, hoặc có lẽ là do tâm trạng anh đang căng thẳng, chân anh trong lúc nóng lòng còn nhịp nhẹ xuống nền đất, gõ rất có tiết tấu.

Đồng Học và Đồng Nhạc vừa nhìn thấy Diêm Ngọc đã hớn hở chạy lên kêu tên anh, giống như đã quên mất tình cảnh lúng túng tuần trước. Rất dễ nhận thấy, Đồng Học và Đồng Nhạc cũng không có kể chuyện tuần trước cho Tô Manh Manh nghe:

“Anh Diêm Ngọc!”

“Anh Diêm Ngọc! Anh tới tìm chị Manh Manh đúng không?”

“Oa! Anh Diêm Ngọc cầm theo hộp cơm phải không? Là đặc biệt tới đưa cơm cho chị Manh Manh sao?” Đồng Học và Đồng Nhạc chỉ nói mấy câu đã quyết định luôn mục đích Diêm Ngọc đến đây.

“Chị Manh Manh, anh Diêm Ngọc đối xử với chị tốt quá đi.” Đồng Học và Đồng Nhạc huých nhẹ khuỷu tay Tô Manh Manh: “Cả ngón tay anh Diêm Ngọc cũng bị thương, nhất định là tự tay nấu ăn cho chị Manh Manh đúng không?”

Hoàn cảnh này khiến Cầm Tiện cảm giác hơi lúng túng. Diêm Ngọc liếc mắt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Đồng Học và Đồng Nhạc. Đồng Học và Đồng Nhạc lập tức im lặng, rụt cổ lại.

Sau đó ánh mắt Diêm Ngọc rơi vào trên người Cầm Tiện, mà Cầm Tiện bởi vì lời nói vừa rồi của Đồng Học và Đồng Nhạc, lúc này sự chú ý của cô đang đặt ở trên tay Diêm Ngọc. Thật ra thì vừa rồi cô cũng đã chú ý tới tay anh bị thương, có phải tự mình nấu cơm nên mới bị thương hay không… cũng không biết chừng.

“Hộp cơm này không phải tôi nấu.” Diêm Ngọc trưng ra vẻ mặt nhàm chán: “Chắc là em gái tôi đang thích ai đó, không biết học công thức ở đâu, muốn nấu cho nhà trai ăn nên bắt tôi làm vật thí nghiệm.”

“Em ấy xào loại rau cần mà tôi không thích ăn, Tô Manh Manh chẳng phải cô bị dị ứng rau cần sao? Sao tôi có thể đưa hộp cơm này cho cô được.” Diêm Ngọc cất bước, đi tới bên cạnh Cầm Tiện: “Hình như nơi này chỉ có mỗi cô biết ăn rau cần thôi. Vậy thì cô làm chuột bạch nhỏ cho em gái tôi nhé. Ăn xong nhớ phải nói cảm nhận cho tôi biết, tôi cũng dễ phản hồi cho em gái tôi. Để em ấy bớt tới làm phiền tôi.”

Cầm Tiện cầm lấy cái hộp, hộp cơm vẫn còn nóng hổi. Cô không có nghi ngờ Diêm Ngọc, chỉ chú ý tới vết thương nhỏ trên tay anh, vẫn nhắc nhở một chút: “Không biết anh làm sao mà bị thương ở tay, sau này phải nhớ chú ý một chút.”

Diêm Ngọc khịt mũi, hờ hững đáp: “Tất nhiên sẽ chú ý.”

Đồng Học và Đồng Nhạc rất biết an ủi Tô Manh Manh:

“Ha, thì ra không phải hộp cơm anh Diêm Ngọc đích thân nấu.”

“Em gái anh Diêm Ngọc là chị Thủy Chi phải không? Hình như chị Thủy Chi không biết nấu cơm đâu.”

“Hì hì, có phải rất khó ăn không?” Đồng Nhạc cũng rất ghét rau cần, lập tức làm một động tác muốn nôn: “Em cũng không thích ăn rau cần, ngửi mùi thôi đã mắc ói rồi.”

Khẩu vị Đồng Học cũng giống Đồng Nhạc, cả hai đều không thích rau cần. Hai đứa trong nháy mắt đã không còn bất kỳ hứng thú gì với phần cơm Diêm Ngọc xách tới đây.

Chỉ có Tô Manh Manh là chăm chú nhìn vào vết thương trên tay Diêm Ngọc, mãi một lúc lâu mới nở nụ cười dịu dàng: “Thủy Chi có chàng trai mình thích rồi sao? Nếu như chị ấy muốn học cách nấu ăn ngon, có thể nói chị ấy tới tìm em, em có thể dạy cho chị ấy.”

Diêm Ngọc gãi gãi ót, dời tầm mắt đi: “Tôi chỉ có thể nói lại.”

“Phải không?” Nụ cười trên mặt Tô Manh Manh đã nhạt đi rất nhiều.

“Tôi vẫn còn việc phải làm.” Diêm Ngọc không nán lại nữa, trước khi đi anh dặn Cầm Tiện: “Ăn xong nhất định phải nói cho tôi biết cảm nhận của cô, nếu không tôi sẽ không biết phải bàn giao thế nào với em gái tôi.”

Cầm Tiện bối rối gật đầu.

Đồng Học và Đồng Nhạc giữ Diêm Ngọc lại: “Anh Diêm Ngọc, bây giờ anh phải đi rồi sao? Ở lại chơi với chị Manh Manh đi mà.”

“Đúng đó, anh Diêm Ngọc, thật ra công việc của anh cũng không có bận như vậy mà đúng không? Cho dù có bề bộn nhiều việc thì để chị Manh Manh vui, anh bỏ ra thời gian nửa ngày cũng được mà?”

Hành động cầm chân của cặp sinh đôi với Diêm Ngọc mà nói không có bất kỳ hiệu quả gì, anh vẫn giữ nguyên thái độ kiên quyết từ chối.

Sau khi Diêm Ngọc lái xe đi rồi, Cầm Tiện vẫn đứng ở tại chỗ chờ anh lái xe đi xa rồi mới quay người. Tô Manh Manh cũng đứng tại chỗ cùng cô dõi mắt nhìn theo.

“Lúc trước tôi đã thấy rất tò mò, không biết cô Cầm và học trưởng Diêm Ngọc có quan hệ gì?” Tô Manh Manh thử hỏi dò.

Cầm Tiện cầm hộp cơm, cứ cảm thấy nặng trĩu. Cô nghe Tô Manh Manh hỏi, lập tức thành thật trả lời: “Là bạn học cấp ba, có thể tính là bạn học cũ không?”

“Thì ra là vậy.” Nụ cười trên mặt Tô Manh Manh thoáng cái tươi hẳn lên: “Cô có biết em gái học trưởng không?”

“Không biết.” Lúc cô và Diêm Ngọc còn đi học, em gái Diêm Ngọc học thấp hơn bọn họ mấy lớp, cô cũng chưa từng tiếp xúc với em gái Diêm Ngọc.

“Học trưởng rất quan tâm đến em gái mình. Nếu không phải vì Thùy Chi bỏ rau cần vào trong thức ăn thì anh ấy chắc chắn sẽ không đưa cho người khác nếm thử. Thật là đáng tiếc, tôi bị dị ứng rau cần, bằng không tôi đã có thể nếm thử giúp Thủy Chi rồi.” Tô Manh Manh bày ra vẻ mặt tiếc hận.

Cầm Tiện đại khái đã nghe hiểu lời giải thích của Tô Manh Manh. Ý chính là nói nếu như không phải có rau cần thì Diêm Ngọc chắc chắn sẽ tự mình nếm thử, còn không thì cũng đưa cho Tô Manh Manh thưởng thức, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác nên mới đưa cho cô.

Có lẽ Tô Manh Manh đang ám chỉ cái gì đó, chắc là có chút ghen tị nhỉ.

Cầm Tiện có thể hiểu được, cô an ủi Tô Manh Manh: “Vậy cô có thể nói với anh ấy một tiếng, để lần sau em gái anh ấy có thí nghiệm nấu cơm hộp tiếp thì cũng không cần phải để mấy thứ rau cần mà cô dị ứng vào.”

Tô Manh Manh nhìn vẻ mặt chân thành, nghe giọng điệu khẩn thiết của Cầm Tiện, đột nhiên cảm thấy có chút bực bội. Cứ giống như đấm một quyền lên trên vải bông.

Cũng không biết là Cầm Tiện thật sự không hiểu hay là cố ý làm cô ấy khó chịu nữa.

“Ha ha ha, chắc là hơi khó, có thể chàng trai mà Thủy Chi thích thích ăn rau cần.” Tô Manh Manh xua tay: “Cũng không thể làm Thủy Chi khó xử.”

Đồng Học và Đồng Nhạc đều bị thái độ khéo hiểu lòng người của Tô Manh Manh làm cảm động: “Chị Manh Manh chị thật tốt, luôn suy nghĩ cho người khác.”

Trên bàn ăn, Cầm Tiện mở hộp cơm ra, bên trong quả nhiên là rau cần. Đồng Học và Đồng Nhạc vừa ngửi thấy mùi rau cần đã bịt mũi lại. Cầm Tiện rất là lúng túng, cô lập tức đậy nắp lại, cầm hộp cơm đi ra ngoài: “Ngại quá, tôi đi ra ngoài ăn.”

Đồng Học và Đồng Nhạc nhận xét hành động này của Cầm Tiện là: “Hừ, coi như cô ta thức thời.”

“Cô ta cũng biết cái mùi đó rất nồng mà. Làm bộ làm tịch.”

Tô Manh Manh nghe lời nhận xét này, trong lòng lại hơi khó chịu.

Cầm Tiện ngồi ở cạnh đài phun nước trong sân trước. Mặc dù hộp cơm trông không được ngon nhưng lại rất lớn, lượng cơm và món ăn đều rất phong phú, khiến cho người ta nghi ngờ không biết có phải người nấu hộp cơm này đang định nuôi heo không…

Tuy rằng món ăn không nhiều, có rau cần xào thịt, còn có sườn kho và giò heo hầm. Mấy món ăn dạng này tuy nói không nhiều nhưng đều là món mặn.

Bây giờ giá thịt heo đắt như vậy, giá của suất cơm này đắt lắm đó.

Hơn nữa chắc là trùng hợp, có vẻ như chàng trai mà em gái Diêm Ngọc thích có khẩu vị gần giống với cô, cô cũng rất thích ăn mấy món này.

Cầm Tiện lặng lẽ ăn cơm trưa. Cô đã rất nỗ lực muốn ăn hết hộp cơm, nhưng không biết làm sao, lượng thức ăn trong hộp cơm này rất nhiều, cuối cũng cô vẫn để thừa lại một chút. Cô dự định sau khi tan làm về sẽ ăn tiếp.

Về phần mùi vị món ăn, Cầm Tiện cảm thấy cũng được. Cô nếm ra được là tay nghề của lính mới, nhưng hương vị cũng theo đúng quy tắc, không có nêm mặn quá, cũng không có nhạt lắm.

Cầm Tiện ăn cơm trưa xong, sau khi nghỉ ngơi cô lại phải tiếp tục dạy học. Có Tô Manh Manh ở đây, chương trình dạy học cũng tương đối thuận lợi hơn chút.

Cầm Tiện phát hiện chiều nay tâm trạng Tô Manh Manh có vẻ như không được vui, chắc là vẫn còn để bụng chuyện hồi trưa.

Cô cũng không định an ủi gì nhiều, chỉ có thể tận lực làm tốt chức trách của mình, dạy học thật tốt.

Cuối cùng đã tới giờ tan học, Cầm Tiện thông báo hết giờ học rồi lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Tô Manh Manh có tài xế chuyên môn đưa đón, thấy Cầm Tiện một mình đứng chờ ở cổng mới có ý tốt đề nghị: “Hay là để tôi đưa cô về?”

“Ừ? Nhưng mà nhà tôi và nhà cô có thể không tiện đường.” Cầm Tiện hơi khó xử.

“Không sao đâu. Tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô. Hơn nữa lần trước cô đã giúp tôi, tôi còn chưa cảm tạ đàng hoàng nữa.” Tô Manh Manh nhiệt tình lên tiếng.

“Được, vậy cảm ơn cô.” Cầm Tiện cũng không thoái thác nữa.

Cầm Tiện lên xe, cùng Tô Manh Manh ngồi ở hàng ghế sau xe, ngồi vào bên cạnh Tô Manh Manh.

“Mùi vị hộp cơm thế nào?” Tô Manh Manh tò mò hỏi: “Ăn có ngon không?”

“Tạm được. Nhìn ra được người nấu cơm không mấy thành thạo, nhưng nếu như là lính mới mà lại có thể nấu được đến trình độ này đã là rất giỏi.” Cầm Tiện đưa ra đánh giá khách quan.

“Thật tốt.” Tô Manh Manh có chút hâm mộ: “Cầm… Cầm Tiện, tôi có thể gọi cô như vậy được không? Khi học trưởng học cấp ba, anh ấy trông ra làm sao? Tôi có hỏi học trưởng nhưng học trưởng không chịu kể. Tôi cũng không quen biết bạn học cũ của học trưởng.”

“Ừ, gọi tôi Cầm Tiện được rồi.” Cầm Tiện cũng không biết vì sao Tô Manh Manh lại muốn hỏi mình dáng vẻ hồi cấp ba của Diêm Ngọc: “Không kém hiện tại bao nhiêu. Khi đó anh ấy tương đối gầy nên không có đẹp trai giống như hiện tại.”

“Lúc học trưởng học cấp ba cho tới bây giờ đều chưa từng cười sao?” Tô Manh Manh có vẻ cô đơn nói: “Tôi cảm giác lòng của học trưởng giống như là bị bi thương bao phủ. Tôi muốn làm học trưởng cười, nhưng luôn không làm được. Lần trước tôi muốn tạo niềm vui bất ngờ cho học trưởng vào ngày sinh nhật anh ấy, còn không phải là muốn dùng niềm vui bất ngờ này làm anh ấy mỉm cười sao?”

“Tôi không hiểu vì sao học trưởng lại không cười với tôi. Anh ấy đồng ý dạy kèm tôi làm bài tập. Tôi có thể không cần hẹn trước đi thẳng đến phòng làm việc của anh ấy. Có lẽ anh ấy đã vì tôi mà mở ra rất nhiều ngoại lệ, nhưng anh ấy lại chưa từng mỉm cười ở trước mặt tôi.” Tô Manh Manh càng nói càng cảm thấy thất lạc.

Cầm Tiện cũng không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này tính cách thẳng thắn của cô đã khiến cô quyết định nói thật: “Thật ra, tôi đã từng thấy Diêm Ngọc cười.”

“Thật sao!” Tô Manh Manh không thể tin được. Học trưởng… sẽ không phải là đặc biệt cười cho Cầm Tiện xem đó chứ?

“Nhưng mà lúc anh ấy cười rất là lạ, thế nên tôi cũng không biết phải làm sao mới có thể khiến anh ấy cười, chỉ là từng thấy mà thôi.” Cầm Tiện cũng không muốn kể quá nhiều về quá khứ của Diêm Ngọc, dù sao cũng không mấy vẻ vang.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tô Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, tràn đầy ý chí chiến đấu: “Nếu đã xác nhận được học trưởng thật ra cũng biết cười. Tôi nhất định sẽ cố gắng.”

Tô Manh Manh đưa Cầm Tiện đến gần khu chung cư, thấy Cầm Tiện hiện đang ở trong một nơi rất cũ kỹ rách nát, lập tức tỏ vẻ đau lòng: “Cầm Tiện, bây giờ cô đang ở chỗ này sao? Chỗ này quá cũ kỹ, hơn nữa trị an trông có vẻ cũng không an toàn. Hay là tôi tìm cho cô một căn hộ mới nhé.”

“Không cần đâu!” Cầm Tiện sao có thể tiếp nhận sự hỗ trợ lớn như vậy của Tô Manh Manh: “Hiện tại tôi cũng rất ổn. Cô đưa tôi về tôi đã rất cảm kích rồi. Nếu như tôi nhận giúp đỡ nhiều hơn mà lại không thể hồi báo thì sẽ cảm thấy rất xấu hổ.”

Tô Manh Manh cảm giác giọng điệu Cầm Tiện có vẻ xa cách với mình: “Không phải đâu, tôi chẳng qua là thấy học trưởng chiếu cố cô nhiều nên mới muốn giúp học trưởng quan tâm cô một chút. Dù sao học trưởng cũng bận rộn nhiều việc, trong khi thời gian của tôi lại tương đối dư dả.”

Cầm Tiện không có nghĩ nhiều. Cô tỏ vẻ đã hiểu, một lần nữa gửi lời cảm ơn chân thành đến Tô Manh Manh, khiến Tô Manh Manh bị cảm ơn đến nỗi trong lòng bứt rứt khó chịu. Cầm Tiện dõi theo Tô Manh Manh rời đi, cô đứng tại chỗ nhìn theo cho đến khi xe Tô Manh Manh mất hút trong tầm mắt rồi mới quay người đi vào khu chung cư.

Cha mẹ và A Mộ vẫn chưa đi làm về. Lúc Cầm Tiện đang nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn của Diêm Ngọc, hỏi cô hộp cơm thế nào.

Cầm Tiện đánh giá khách quan một chút rồi đưa ra một số đề xuất. Sau đó Diêm Ngọc hỏi cô về nhà bằng phương tiện gì. Cầm Tiện cũng không cảm thấy Diêm Ngọc hỏi vấn đề này có gì lạ, lập tức trả lời đúng sự thật.

Dê Gầy: [Tô Manh Manh đưa tôi về, con người cô ấy rất tốt.]

Diêm Ngọc thấy cô thành tâm thành ý khen Tô Manh Manh như vậy, hơn nữa trước đó cô còn lo cho tình trạng sức khỏe Tô Manh Manh như thế. Bên cạnh đó, anh còn nhận được tin nhắn của Tô Manh Manh khen Cầm Tiện là một chị gái xinh đẹp thân thiện rất dễ hòa hợp. Anh lập tức có chút đau đầu, một cảm giác nguy cơ vi diệu bất chợt sinh ra.

Tô Manh Manh lấy lòng Cầm Tiện, không phải là muốn giành người với anh đó chứ?


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc