Tôi Cứu Vớt Nam Chính Có Bệnh

Chương 34

Trước Sau

break

Phó Nhạn Minh cười mà không nói gì thêm. Sau khi ngồi lên xe, Giản Mộc mới hoàn hồn lại. Lúc này cô mới nhận ra, vừa nãy là Phó Nhạn Minh đã thanh toán tiền. Chuyện này liên quan đến vấn đề tài chính... Dù là hôn nhân thực tế đi nữa, cô cũng không muốn mập mờ qua loa chuyện tiền bạc. Dù có bị cho là kiểu cách thì cũng đành, vì dù sao hai người vẫn chưa thân thiết gì.

“Phó...” Cô vừa mở miệng đã chợt nhớ đến cách xưng hô đã thống nhất trước đó, ngập ngừng một chút rồi tiếp tục: “Nhạn Minh, chúng ta... có phải nên nói rõ chuyện tiền nong không?”

“Muốn anh giao quyền quản lý tài chính nhanh vậy à?” Phó Nhạn Minh vừa nói vừa bất ngờ nghiêng người về phía cô, cả người áp sát lại.

“Tôi...” Giản Mộc khựng lại, theo phản xạ ngả người dán sát vào lưng ghế.

Không ngờ Phó Nhạn Minh chỉ cúi người giúp cô kéo dây an toàn, thao tác gọn gàng rồi cài vào, sau đó còn cong khóe mắt cười với cô, hàng mi dài như nét mực vẽ khẽ nhếch lên, mang theo ý cười mờ ám khó đoán.

“Tạm thời chưa thể giao hết tài chính cho em quản được." Phó Nhạn Minh khởi động xe, vừa cười vừa nói bằng giọng điềm đạm: "Cho anh chút thời gian để sắp xếp lại mọi thứ, được không?”

Giản Mộc: “... Không phải, tôi đâu có đòi quyền quản lý tài chính của anh.”

“Ồ." Phó Nhạn Minh vừa đánh tay lái rời khỏi bãi đỗ xe, vừa liếc nhìn cô: “Vậy còn chuyện tiền nong gì cần giải quyết nữa?”

Giản Mộc: “...” Ý cô là tiền của cô thì không phải tiền chắc?

“Ý tôi là...”

Giản Mộc định nói khéo nhưng lại không nghĩ ra cách diễn đạt nhẹ nhàng hơn, đành nói thẳng tuột: “Anh xem, tôi ăn của anh, ở nhà anh, dùng đồ của anh, chuyện này...”

Dù sao cũng chưa thân thiết mà.

“À cái này hả."

Phó Nhạn Minh có vẻ hơi bất ngờ, chưa để cô nói hết đã cắt ngang với vẻ khó hiểu: “Hiện tại anh có tiền, rõ ràng là nhiều hơn em nhiều. Sau này khi em có tiền, cũng có thể để anh ăn của em, ở nhà em, dùng đồ của em có gì đâu mà lăn tăn? Mình không phải đã đăng ký kết hôn rồi sao?”

Nói rồi lại liếc nhìn cô, ý cười sâu thẳm sau cặp kính: “Vợ chồng với nhau, chẳng phải là người một nhà sao? Dù là tiền của em hay của anh, cũng đều là tiền trong nhà chứ?”

Giản Mộc im lặng lắng nghe, cũng lặng lẽ nhìn lại Phó Nhạn Minh: “Chuyện này..."

Thấy cô không nói gì, Phó Nhạn Minh cười kết luận: “Tạm thời cứ để sau đi. Đợi anh sắp xếp xong rồi chúng ta bàn tiếp.” Nói rồi như vô tình hỏi: “Cuối tuần này có rảnh cùng anh về nhà ông nội ăn bữa cơm không?”

“Nhà ông nội anh?” Giản Mộc có chút bất ngờ: “Cuối tuần này á?”

“Ừ, vừa nãy ông gọi điện." Phó Nhạn Minh nói: "Còn xem em có tiện không. Nếu em không muốn thì mình không về.”

Giản Mộc trầm ngâm, nghe ý anh, nếu cô không đi thì anh cũng sẽ không về?

“Tôi không sao." Giản Mộc vội nói: "Chỉ là... tôi có cần chuẩn bị gì không? Anh đã nói với ông chuyện mình đăng ký kết hôn rồi à?”

“Đương nhiên." Phó Nhạn Minh cười: "Mình kết hôn cũng đâu phải chuyện gì không thể công khai?”

“Thế còn ba mẹ anh...” Giản Mộc dè dặt hỏi tiếp.

Cô mới nói được nửa câu đã nhận ra sắc mặt Phó Nhạn Minh như tối đi.

“Ông biết là được rồi." Phó Nhạn Minh nhìn cô: "Còn ba mẹ anh... anh rất ít về nhà.”

Ánh mắt Giản Mộc khẽ lay động. Trước đây cô còn đoán có phải ba mẹ Phó Nhạn Minh có chuyện gì nên anh mới không nhắc đến. Giờ thì thấy rõ, ba mẹ anh không sao cả, chỉ là mối quan hệ giữa họ không tốt.

“Xin lỗi."

Thấy Giản Mộc im lặng, Phó Nhạn Minh khẽ thở ra một hơi, rồi giải thích: “Mỗi nhà đều có chuyện khó nói. Chuyện giữa anh với gia đình, không thể nói hết trong một hai câu, sau này từ từ kể em nghe.” Nói rồi lại cười: “Anh nói thật đến mức này rồi, em thấy được chưa?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc