“Ừm, có cần tôi nói sơ qua tình hình bên em không?” Giản Mộc nói: "Tôi là con nhà đơn thân, em và em trai đều do mẹ nuôi lớn chưa từng nhận được đồng trợ cấp nào từ cha ruột.”
“Cha em cũng ở Hải Thành?”
Phó Nhạn Minh hỏi.
“Ừm." Giản Mộc cười có phần chua chát: "Vì tôi nhận việc ở Đại học Hải Thành, nên ông ta tưởng tôi tới Hải Thành là để tạo cơ hội cho ông ta giở trò.”
“Ồ."
Phó Nhạn Minh cũng bật cười: "Thế thì hay rồi, lúc xử lý gã rác rưởi đó nhớ gọi anh đi cùng.”
“Được thôi." Giản Mộc nhướng mày: "À đúng rồi, tôi chắc là dạng ‘bê tha vì em trai’, vừa mới vét sạch tiền giúp nó trả một khoản nợ lớn, bên tôi đại khái là vậy, anh còn muốn biết gì nữa không?”
"Vẫn còn thiếu bao nhiêu?" Phó Nhạn Minh bỗng hỏi. Giản Mộc nhất thời chưa phản ứng kịp: "Cái gì cơ?"
"Nợ của em trai em, còn thiếu bao nhiêu nữa mới trả hết?" Phó Nhạn Minh hỏi thẳng.
"Tôi đã đại thành Ma đạo rồi" Giản Mộc thở dài một hơi: "Nợ của nó trả xong hết rồi."
Phó Nhạn Minh khựng lại một chút, không nhịn được bật cười không tiếng. Hai người cứ thế trò chuyện dọc đường, thoải mái như vợ chồng già sống bên nhau nhiều năm, giao tiếp một cách tự nhiên đến bất ngờ. Về đến nhà, Phó Nhạn Minh theo thói quen xịt cồn khử trùng trước, sau đó mới thay đồ mặc ở nhà.
Giản Mộc cũng đi theo anh, lấy một ít cồn sát khuẩn thoa lên tay, thay dép xong đang định bước vào thì vô tình ngoái đầu lại, thấy Phó Nhạn Minh đang cẩn thận xịt cồn sát khuẩn vào đế đôi giày cô vừa mang.
Giản Mộc: "..." Thật sự là... ý thức vệ sinh quá đỉnh.
"Tiểu Nhạc và mấy người kia đã mang hành lý của em sang rồi." Phó Nhạn Minh đi tới nói: "Để trong phòng làm việc của em, em có cần anh phụ sắp xếp không?"
"Không cần đâu." Giản Mộc đi tới cửa phòng làm việc, nhìn hành lý của mình được đóng gói gọn gàng đặt bên trong: "Hay là cứ để tạm vậy đã..."
Đồ đạc của cô linh tinh lắm, lấy ra bày biện không biết người có chứng sạch sẽ như anh có chịu nổi không.
"Đây là nhà của chúng ta mà." Phó Nhạn Minh nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Em muốn bày sao thì bày, để tạm vậy là sao chứ?" Nói rồi anh lại tiếp: "Chúng ta chắc sẽ ở đây một thời gian, đợi đến khi xác định được nhà mới thì sẽ sắp xếp lại từ đầu."
"Nhà mới?" Giản Mộc hơi bất ngờ, quay mặt lại thì chạm ngay ánh mắt của Phó Nhạn Minh.
Vì khoảng cách rất gần, hơi thở trong lành mang mùi thuốc thoang thoảng của Phó Nhạn Minh gần như bao trùm lấy cô, đến mức cảm giác như cả hơi thở cũng quyện vào nhau.
"Ừm " Phó Nhạn Minh gật đầu, rồi tay đang đặt sau lưng Giản Mộc khẽ dùng lực xoay người cô lại, gần như kéo cô vào lòng anh: "Nhà mới chắc chắn là hai chúng ta cùng chọn. Ngôi nhà này là anh mua bừa thôi, không thể tính là nhà thật sự của chúng ta."
Nói xong, anh hạ giọng khẽ nói bên tai cô: "Tiểu Mộc, ôm anh một cái đi."
Giản Mộc hít sâu mùi hương trên người anh một mùi cỏ cây và thuốc bắc thoang thoảng giữa làn khí mát lạnh, quen thuộc đến mức khiến cô có cảm giác như đang được ông bà ngoại ôm lấy, thư thái và ấm áp lạ kỳ...
Cô chầm chậm vòng tay ôm lấy eo Phó Nhạn Minh. Khi ôm anh, Giản Mộc cảm nhận rất rõ vòng eo gầy gò nhưng rắn chắc của anh, cùng với đường cơ bắp căng khỏe dưới lớp áo, và cả nhiệt độ cơ thể chân thật ấm áp.
Khoảnh khắc ấy, hình ảnh chàng ánh trăng thời cấp ba luôn mang theo mùi cồn sát khuẩn, dường như lần đầu tiên trở nên sống động trong cô. Thình thịch, thình thịch... Giản Mộc cảm thấy trái tim mình như đang nhảy cẫng lên vì vui sướng.