“Phu nhân, bà xã?” Phó Nhạn Minh cười hỏi: "Nếu em không thích gọi là vợ yêu, anh gọi cái khác cũng được?”
“Gì cũng được." Giản Mộc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Không sao. Nhưng tôi quen gọi tên trực tiếp hơn.”
“Vậy em gọi đi." Phó Nhạn Minh dừng bước, cười nhìn cô: "Gọi thử xem. Em nói sẽ gọi tên, anh muốn nghe thử.”
Giản Mộc: “...” Trước giờ cô toàn gọi cả họ lẫn tên là Phó Nhạn Minh, gọi mỗi tên thôi... đúng là chưa gọi bao giờ.
Phó Nhạn Minh nhìn cô, ánh mắt sau cặp kính ánh lên nụ cười nhẹ, như mang theo chút chờ mong.
“Nhạn..." Giản Mộc gọi có hơi gượng: "Nhạn Minh.”
“Ừ." Phó Nhạn Minh cười đáp lại: "Tiểu Mộc đi thôi, vào nào.”
Giản Mộc cùng anh bước vào siêu thị. Vừa vào trong, liếc sơ qua giá cả, đúng là đắt hơn chỗ khác thật.
“Xem có bộ bát đũa nào em thích không." Phó Nhạn Minh nói: "Đồ trong nhà do người khác chuẩn bị vội vàng, không đầy đủ, cũng chẳng nhiều. Hôm nay mình mua thêm ít.”
Giản Mộc không có ý kiến. Cả hai cùng đi tới khu bán bát đĩa, ngắm nghía kiểu dáng và hoa văn, thỉnh thoảng còn rì rầm bàn bạc với nhau vài câu. Nam thanh nữ tú đi bên nhau thu hút ánh nhìn không ít. Những mẫu họ chọn cũng được mấy khách hàng khác bắt chước xem thử, cứ như thấy đồ họ chọn là mốt vậy.
Mua xong bát đĩa, hai người lại đi dạo khu đồ gia dụng. Thật ra Giản Mộc không có gì cần mua nhưng thấy Phó Nhạn Minh rất hứng thú, cô cũng vui vẻ đi cùng anh hết khu này đến khu khác.
“Chỗ này có loại hạt cà phê khá ngon." Tới khu thực phẩm, Phó Nhạn Minh nói: "Cái máy pha cà phê trong nhà cũng là Tiểu Lạc chuẩn bị, đúng loại anh hay dùng, thấy cũng ổn mua ít hạt cà phê này, về thử nhé.”
Nhắc tới cà phê là Giản Mộc hưởng ứng ngay. Lúc một mình cật lực viết bản thảo, cà phê là thứ không thể thiếu với cô. Hồi còn ở căn hộ nhỏ, cô cũng có máy pha cà phê riêng. Sau chuyển sang phòng thuê chật chội, không có chỗ để, đành bán lại.
Dạo quanh một hồi, đồ đạc cũng mua gần đủ, Phó Nhạn Minh đẩy xe hàng, Giản Mộc đi bên cạnh, cùng nhau tiến đến quầy thanh toán.
Gần khu quầy thu ngân bày đủ thứ nhỏ nhỏ: Các loại kẹo cao su, đồ ăn vặt, thậm chí là mấy món đồ xinh xinh bắt mắt... đều là những món tiện tay cho khách “lượm” thêm trước khi tính tiền.
Giản Mộc bước qua một kệ gần đó, chọn hai túi snack nhỏ và một hộp kẹo chocolate xinh xắn. Lúc quay về, cô thấy Phó Nhạn Minh cũng vừa lấy hai hộp nhỏ từ kệ hàng, ném vào xe đẩy.
“Anh thích vị gì?” Hai hộp nhỏ rơi xuống khe giữa đống đồ, cô không nhìn rõ, bèn cười hỏi: “Tôi mua vị chocolate rồi.”
Trông như hộp kẹo nhỏ, cô không ngờ Phó Nhạn Minh cũng thích ăn vặt: “Anh thích vị gì không quan trọng." Phó Nhạn Minh cười mà ánh mắt có chút khó dò: "Phải xem em có thích không mới quan trọng.”
Giản Mộc bật cười, người này đúng là nói mấy lời ngọt ngào trơn miệng quá. Lúc thanh toán, Phó Nhạn Minh đi trước, cô theo sau. Khi lấy đồ trong xe ra quét mã, động tác của Giản Mộc chợt khựng lại: hai hộp nhỏ kia...
Không phải là kẹo?
Cô hoàn toàn không ngờ đến, mặt lập tức đỏ bừng. Không ngờ Phó Nhạn Minh lại mua thứ đó.
“Còn nữa này." Phó Nhạn Minh bật cười nhắc: "Đưa đây.”
Giản Mộc định tỏ ra bình tĩnh nhưng khi anh nhìn sang, cô chỉ cảm thấy má mình càng nóng rực.
Cô lúng túng đẩy hết mấy món còn lại trong xe về phía trước, đến khi nhân viên quét xong mã, một người khác đóng gói thành thạo, lúc này cô mới thấy mình thở lại bình thường.
“Có sao không?” Ra khỏi siêu thị, Phó Nhạn Minh cười: "Mặt em vẫn đỏ đấy.”
“Hơi nóng thôi." Giản Mộc theo phản xạ sờ lên mặt, cố gắng tìm cớ: "Siêu thị này đúng là nóng thật ”