11. Hành lang vắng người qua lại, chỉ có Ấu Ninh và Nhậm Lăng đứng đó, mặt đối mặt, mắt đối mặt, trong sự ngượng ngùng cùng bầu không khí kì quái.
Ấu Ninh nhìn đến thất thần, cổ họng nghẹn lại, chẳng thể thốt ra được lời nào. Thời gian cứ như ngừng lại, chậm rãi quay về những năm về trước. Những ký ức, Ấu Ninh vốn tưởng rằng đã sớm quên mất rồi, nếu có nhắc lại cũng sẽ không khó chịu, không đau, lúc này lại thi nhau kéo tới.
Có vui, có buồn.
Nhưng khó phai nhất, chính là lần cuối cô gặp Nhậm Lăng, cũng chính vào ngày cô tỏ tỉnh hắn.
Đó là lần cuối cùng của 5 năm về trước.
Ấu Ninh đã từng nghĩ, có lẽ đời này cô sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Nhậm Lăng nữa đâu. Dù sao, hắn cũng ghét cô ra mặt thế mà, những lời cay nghiệt hôm ấy cho cô biết, Nhậm Lăng đã hoàn toàn thất vọng về cô.
Cô nghĩ, nếu có lỡ gặp lại, chắc cũng sẽ như người dưng mà lướt qua nhau.
Xa lạ, không hề quen biết.
Nhưng mãi cho đến thời điểm hiện tại.
Sau 5 năm, Ấu Ninh mới thật sự rõ lòng mình. Nào có chuyện nói quên là quên được, nào có chuyện có thể bình chân như vại, mặt mày tỉnh rụi khi gặp lại Nhậm Lăng cơ chứ?
Không hề có chuyện đó.
Cô lúc này không biết diễn tả bằng cách nào nữa, chỉ biết gắng gượng tỉnh táo lại. Cố tỏ ra là mình thật ổn, để hắn không phát hiện ra điều bất thường.
Dù sao, cũng là cô đã rời đi để quên đi chuyện đó.
Nếu thất thố quá, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
5 năm du học chữa lành, xem như công cóc rồi.
Nghĩ đặng, Ấu Ninh nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười gượng, nói lời đầu tiên:
"Chú Nhậm, lâu ngày không gặp."
Cô lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách nhất định, không gần mà chẳng quá xã, vô cùng khách sáo, lễ phép.
Ánh mắt Ấu Ninh nhìn Nhậm Lăng cũng chẳng có gì xao động, trấn tĩnh đến khó tin.
Khi cô mỉm cười, rõ là đang cười lên trông rất đẹp, thế nhưng lại khiến Nhậm Lăng mất hết cả hồn vía.
Hắn giật mình, sau đó từ ngơ ngác chuyển sang thất vọng nhìn Ấu Ninh, mà cảm xúc kia biến mất rất nhanh chóng, nhanh đến mức Ấu Ninh chẳng nhận ra.
Nhậm Lăng cụp mắt, thâm thúy nhìn Ấu Ninh bằng đôi con ngươi sâu thẳm kia của hắn.
Rồi, hắn gật đầu, lần nữa lên tiếng:
"Lâu rồi không gặp, Ninh Ninh."
Lần này, giọng hắn khàn đi trong thấy, mang theo run rẩy nhẹ nhàng.
Cũng chẳng biết lý do gì sao nữa.
Ấu Ninh không dám nghĩ nhiều.
Cô sợ, sợ rằng nghĩ nhiều quá, lại thất vọng càng nhiều.
Ấu Ninh cười nhạt, cũng chẳng có chuyện cũ để ôn lại với Nhậm Lăng. Cô nhớ đến bạn thân mình, bèn nói luôn:
"Nhậm Mỹ ra ngoài đã gần nửa tiếng rồi không thấy. Nên tôi đi tìm cậu ấy."
Nhậm Lăng ừ một cái.
"Nhậm Mỹ ở phòng kế, đang nói chuyện với quản lý. Đừng lo. Lát nữa con bé sẽ quay lại."
Ra là thế.
Ấu Ninh đã biết được chuyện mình cần biết, liền muốn rời đi.
Cô gật đầu nói cảm ơn với Nhậm Lăng, sau đó bảo phải quay lại phòng bao, vì vậy liền xoay người.
Lúc Ấu Ninh đang chuẩn bị thở phào một hơi nhẹ nhõm vì nghĩ đã thoát được rắc rối rồi, thì giọng nói của Nhậm Lăng từ đằng sau truyền tới.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng uyển chuyển yêu kiều kia, bất tri bất giác gọi.
"Ninh Ninh!"
Đến khi Nhậm Lăng hoàn hồn, thanh âm khàn đục của hắn đã thốt ra rồi, không rút lại được.
Bước chân của Ấu Ninh khựng lại, bóng lưng cứng đờ trong nháy mắt, bằng mắt thường có thể thấy rất rõ ràng.