"Dù sao công ty quản lý cũng do chú Nhậm Mỹ mở mà."
"Ấu Ninh chắc biết rõ đấy. Cậu thân với Nhậm Mỹ mà, chắc chắn biết rõ chú nhỏ của cậu ấy hơn tụi tớ nhỉ?"
"Đúng không?"
Biểu cảm trên khuôn mặt Ấu Ninh thoáng cứng đờ, tay cầm ly rượu khẽ siết chặt lấy.
Biết rõ chứ.
Làm sao mà không biết được.
Từ khi làm bạn với Nhậm Mỹ, đó cũng là lúc Ấu Ninh biết về chú nhỏ của bạn thân mình mà.
Nếu không biết quá rõ, thì đã không có chữ "thích" xuất hiện.
Đột nhiên lại nhớ lại chuyện cũ, Ấu Ninh hoảng sợ giật mình. Cô âm thầm lắc đầu, cố tỉnh táo lại, sau đó cười gượng đáp:
"À tớ biết. Nhưng cũng không nhiều."
"Đi mấy năm, sớm đã không nhớ rõ rồi."
Có mấy cô bạn tỏ vẻ luyến tiếc và thất vọng. Chẳng biết bọn họ mong chờ gì ở Ấu Ninh nữa.
Chẳng lẽ muốn thông qua Ấu Ninh cô tìm hiểu về chú nhỏ của Nhậm Mỹ à?
Thế thì hơi khó đấy.
Cô bây giờ chẳng biết gì về hắn hết.
Nhậm Lăng ấy à, hiện tại chỉ còn là cái tên mơ hồ trong tim cô mà thôi.
Nhắc tới thì nhói, cũng có lúc sẽ đau, nhưng không còn đáng kể.
Vì không thấy Nhậm Mỹ quay lại, Ấu Ninh lo lắng có chuyện gì xảy ra, sau khi nói với nhóm bạn một tiếng thì đẩy cửa phòng bao đi ra ngoài.
So với bên trong, bên ngoài sáng sủa hơn nhiều, không khí cũng thoáng đãng hơn.
Ấu Ninh đi dọc hành lang, tìm kiếm bóng dáng Nhậm Mỹ, khi chẳng tìm thấy bèn cầm điện thoại ra, toan muốn gọi cho bạn thân hỏi xem cậu ấy ở đâu rồi.
Cô không hề chú ý, lúc này trong ngã rẻ cũng xuất hiện một bóng người bước ra. Mà Ấu Ninh lại quá chuyên chú vào màn hình điện thoại nên không chú ý, cứ thế đâm sầm vào đối phương.
Điện thoại may mắn giữ lại kịp, nhưng Ấu Ninh lại tông người ta đến mức loạng choạng suýt ngã về sau.
Ngay khi Ấu Ninh tưởng chừng sẽ ngã nhào xuống sàn, eo cô liền bị ai đó giữ chặt lấy, kéo Ấu Ninh đang suýt ngã trở về.
Giọng nói trầm thấp nặng nề vang từ đỉnh đỉnh đầu truyền xuống:
"Cẩn thận."
Ấu Ninh từ trong hoảng sợ tỉnh táo trở lại. Cuống quýt nói xin lỗi đối phương.
"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi mãi xem điện thoại nên không chú ý."
"Xin lỗi anh."
"Vừa rồi cũng..."
Mấy chữ "cảm ơn" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, ánh mắt Ấu Ninh đã co rút lại trong sự ngỡ ngàng trước diện mạo của đối phương.
Vì sao, đụng trúng ai không trúng, lại đụng trúng mối tình đầu khó quên chứ?
Nhậm Lăng, sau chú ta cũng ở đây?