Cô cứng nhắc quay đầu lại, nhìn Nhậm Lăng bằng ánh mắt tò mò:
"Chú Nhậm, còn chuyện gì sao?"
Cổ họng Nhậm Lăng nghẹn lại, môi mấp máy. Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy lúng túng như hiện tại, lần đầu tiên cảm thấy túng quẫn, Nhậm Lăng rối đến mức hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Hắn mấp máy môi hồi lâu, mới thốt ra được mấy chữ:
"Tôi... tôi xin lỗi."
Đến cuối cùng, hắn lại thốt ra lời này. Có lẽ đây chính là điều duy nhất Nhậm Lăng muốn nói với Ấu Ninh sau khi gặp lại. Bởi hắn thiếu cô một lời xin lỗi, nợ cô một chân tình.
Trên khuôn mặt Ấu Ninh xuất hiện sự rạn nứt.
Cô nhìn người đàn ông ở đối diện, cũng là khuôn mặt ấy, cũng là dáng vẻ ấy, nhưng lúc này hắn mang thêm mấy phần trưởng thành, đỉnh đạc hơn trước kia, phong thái toát ra khiến người ta cảm thấy không thị mà uy, rất bức người.
Rõ ràng đã có nhiều thay đổi.
Vật đổi, sao cùng dời.
Thế nhưng Ấu Ninh phát hiện, tình yêu của cô dường như vẫn thế. Chỉ sau một lời xin lỗi, cô chợt phát hiện ra. Những thứ mà cô luôn cho rằng đã thay đổi hoàn toàn, thật chất chỉ là vỏ bọc do chính cô tạo ra, để bảo vệ trái tim yếu đuối tuổi 17 kia mà thôi.
Làm sao lại bất công như thế được.
Cô dành 5 năm để chữa lành, để quên đi.
Vậy mà chỉ một lời xin lỗi của hắn, tất cả đều trở về nguyên hình nguyên dạng.
Sao có thể được!
Sao hắn dám!
Thà hắn đừng nhắc tới thì hơn. Sao hắn lại dám nhắc tới chuyện đó. Rõ ràng Ấu Ninh đã cố tình quên đi rồi, không thấy sao?
Đồ khốn nạn!
Chú ta, đúng là đồ chó!
Hai mắt Ấu Ninh đỏ hoe, đột nhiên cô mở to mắt ngước lên nhìn Nhậm Lăng đang rối rắm hoảng sợ đứng ở đối diện.
Ấu Ninh nghiến răng, lao tới đá Nhậm Lăng một cái, tức giận gắt gỏng:
"Xin lỗi, xin lỗi! Ai cần chú xin lỗi!"
"Chú nhắc lại làm gì! Tôi cần chú nhắc lại à!"
"Nhậm Lăng, chú đừng có tự cho mình là đúng! Tôi mới không cần lời xin lỗi của chú!"
"Cẩu nam nhân!!!"
12. Nhậm Lăng đau đến mức nhe răng trợn mắt. Sống hơn 30 năm trên đời, lần đầu tiên hắn bị tấn công bất ngờ mà quên cả phản kháng thế này, thậm chí người ra tay còn là phụ nữ nữa. Mà phụ nữ con gái thì đã đành, người ấy lại là Ấu Ninh mới đáng buồn.
Hắn làm sao mà ngờ được, ngày gặp lại sau 5 năm, hắn sẽ bị Ấu Ninh tác động vật lý đâu.
Đau, đau chet hắn rồi!
Nhưng hắn cảm thấy một đá này của Ấu Ninh chẳng nhằm nhò gì so với những gì cô đã chịu đựng hết.
Hắn càng muốn cô đánh hắn, trút giận lên hắn nhiều hơn nữa, như thế hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Mà lúc này, vệ sĩ đang đi tới phát hiện Nhậm tổng bị tác động vật lý đến khúm núm cả người lập tức lao tới.
"Nhậm tổng, ngài bị sao vậy?"
"Ngài bị thương ư? Chet tiệt, nhanh gọi cấp cứu!"
Không khí vốn đang gây cấn lại bị đám người vệ sĩ kéo tới náo loạn hết cả lên.
Cái đám ăn hại chỉ biết gây chuyện này.
Nơi nào thấy Nhậm Lăng hắn cần đi cấp cứu chứ!
Nhậm Lăng trợn mắt, nhìn đám người bọn họ, gắt lên:
"Cút!"
So với Nhậm Lăng, thì mạng sống vẫn quan trọng hơn. Vừa nhìn thấy ánh mắt tức giận của Nhậm tổng, đám vệ sĩ liền biết mình bị hớ rồi.
Chắc chắn vừa phá hỏng chuyện của Nhậm tổng rồi.
Xem ra, ngày chet không còn xa nữa.
"Vâng, chúng tốt cút ngay!"
Sau một chữ cút, vệ sĩ lập tức cút ngay. Răm rắp nghe lời, ngoan như cún.