Mà cùng lúc đó, Ấu Ninh cũng chẳng buồn ở lại thêm nữa. Cô đã bình tĩnh lại phần nào, nhưng tức giận hiển nhiên không thể nói hết là hết ngay được.
Dù sao chuyện này, Ấu Ninh cũng chịu đựng cả 5 năm trời. Nói nguôi giận trong vài giây ngắn ngủi, còn khó hơn cả việc hái sao trên trời.
Đánh cũng đánh rồi.
Mắng cũng mắng đủ rồi.
Bấy nhiêu cũng xem như bù đắp lại chuyện trước đây đi.
Cô hiện tại không muốn nhìn thấy Nhậm Lăng nữa, tốt nhất đừng có xuất hiện trước mắt cô thêm lần nào hết.
Đoạn, Ấu Ninh xoay người, cùng với đám vệ sĩ chia ra hai ngã, mỗi bên một ngã rời đi mất.
Mà Nhậm Lăng nhanh chóng phát hiện Ấu Ninh rời đi, chân bị đá đau cũng đã khôi phục lại như thường. Hắn hít một ngụm khí lạnh, vội vội vàng vàng đuổi theo.
Hắn không biết vì sao hôm nay mình lại vội vàng, nông nổi như thế. Dáng vẻ lúc này hoàn toàn khác xa với một Nhậm Lăng mà mọi người thường thấy.
Hắn cũng chẳng bận tâm, hắn chỉ biết, có thứ gì đó đang thôi thúc hắn làm những chuyện này, nếu không hắn sẽ lần nữa bỏ lẽ cơ hội quý báu, vụt mất thêm 5 năm nữa.
Làm gì nhiều cái 5 năm như vậy chứ.
Hắn thật sự rất sợ.
Nhậm Lăng hoảng hốt đuổi theo Ấu Ninh, khi bắt lấy được cổ tay cô, hắn cũng vội kêu lên:
"Ninh Ninh, em đừng đi. Chờ tôi một chút!"
"Ninh Ninh, xin em... cho tôi nói vài lời thôi."
Nắm được cổ tay Ấu Ninh rồi, xem như đã giữ được chân cô lại.
Nhưng trăm tính vạn tính, Nhậm Lăng sẽ không ngờ được, giây tiếp theo chính là khoảnh khắc nhớ đời nhất của hắn.
Ấu Nính bị giữ chặt cổ tay, lập tức vùng ra, thấy vùng không được, cô liền thủ thể, xoay người, bẻ tay, giây tiếp theo trực tiếp vật ngã Nhậm Lăng.
Rầm một tiếng, Nhậm Lăng như con thiêu thân lao vào lửa lớn, cháy khét không còn manh giáp.
"Hự... Ninh..."
Hắn rêи ɾỉ rồi trợn mắt, ngã sõng xoài giữa hành lang vắng tanh, lạnh lẽo. Nhưng so với sự cô quanh nơi đây, Nhậm Lăng đang hoài nghi nhân sinh ở đó mới là điều quan trọng.
Hắn nào biết, thân thủ của Ấu Ninh sau 5 năm du học lại tốt như thế này chứ.
Ngày đầu gặp lại, không chỉ bị đánh, bị chửi, thậm chí còn bị quật ngã ra đất.
Nói không mất mặt là giả.
Thật sự vô cùng mất mặt.
Nếu người ngoài biết được, danh tiếng của Nhậm tổng còn đâu nữa đây!
Ấu Ninh hoàn hồn lại, cô nhìn đăm đăm dáng vẻ chật vật ngơ ngác của Nhậm Lăng bên dưới sàn nhà, môi mím chặt.
Nếu cô nói, cô không cố ý thì hắn có tin không?
Chắc chắn không tin.
Đến cô còn không dám tin mà.
Vừa rồi tình huống cấp bách, kiến thức võ thuật được học cứ dâng trào lên trong não khiến Ấu Ninh cứ thực hành theo quán tính mà thôi.
Thú thật, cô không có cố ý đả thương Nhậm Lăng đâu.
Đá anh thì được, mắng anh thì được.
Thật sư, cô không cố ý quật ngã Nhậm Lăng đâu.
Cô thề!
Nhưng vì mặt mũi, nếu bây giờ dịu xuống hỏi thăm hắn, thì Ấu Ninh lại cảm thấy mất mặt.
Dù sao mối quan hệ của Ấu Ninh và Nhậm Lăng chẳng còn thân thiết gì cho cam. Cô giải thích, quan tâm anh làm gì.
Hừ, anh đáng bị như vậy!
"Chú Nhậm, đây là cảnh cáo! Phiền chú biết chừng mực!"
Ấu Ninh lạnh giọng lên tiếng.
Nhậm Lăng tròn mắt nhìn lên. Hắn bị Ấu Ninh đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến Nhậm Lăng mãi vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Nhưng vì hắn xứng đáng bị vậy, nên hắn nào dám phản kháng chứ.
Nhậm Lăng đáng thương bò dậy, chật vật đến thảm hại, thế nhưng hắn lại hèn mọn hỏi Ấu Ninh: