Bốn ngày trôi qua kể từ khi đám tang kết thúc mà không có vấn đề gì sảy ra.
Ngôi biệt thự vốn đã náo nhiệt vì cái chết của Derrick, nay đã dần dần trở lại bầu không khí như ban đầu, và ngay cả thời tiết vốn u ám bấy lâu nay cũng trở nên trong xanh khi có những tia nắng rọi xuống.
“Giúp ta, mang cỗ quan tài chôn cất ra ngoài. Ta đang tính chuyển nó đến Rừng Kemel.”
...
Những người hầu bắt đầu đào đất mà không do dự.
Cơn mưa đêm qua khiến đất trở nên vô cùng ướt. Hình ảnh chiếc quan tài đen dần hiện ra. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống họ. Nhưng khi nhìn thấy chiếc quan tài, Judith bỗng thấy lạnh sống lưng. Cô xoa xoa cánh tay, nhìn những người hầu đang bận rộn.
Cuối cùng, lớp đất phủ trên quan tài cũng được gỡ bỏ hoàn toàn. Judith liếc nhìn chiếc quan tài mà cô đã thấy bốn ngày trước, rồi quay mặt đi.
Đúng lúc đó, đám người hầu lùi lại, và các hiệp sĩ tiến lên nâng quan tài lên.
Tiếng lạch cạch— bỗng một tiếng động lạ phát ra.
Mọi người xung quanh quan tài đều dừng lại. Cô nhìn quanh sân, cũng nghe thấy tiếng động lạ và cảm thấy vô cùng bất an.
Sự im lặng bao trùm đám đông.
Sau đó không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, mọi người đều nghĩ đó không phải tiếng động trong quan tài.
Các hiệp sĩ lần lượt tỉnh táo lại, nhấc chiếc quan tài nặng nề lên trên bãi cỏ.
Vào thời điểm đó.
Cạch! Chiếc quan tài rung lắc dữ dội ngay trước khi được đặt xuống đất. Hiệp sĩ đột nhiên giật mình, đánh rơi chiếc quan tài xuống.
Lạch cạch, lạch cạch!
Chiếc quan tài bắt đầu lắc lư đến mức họ nghi ngờ là có động đất. Đám người hầu hét lên và lùi lại, còn các hiệp sĩ tiến lên rút kiếm ra.
Judith nhìn qua vai các hiệp sĩ hộ tống và chiếc quan tài vẫn đang rung lắc dữ dội.
“Cái gì đang sảy ra vậy…?”
Người ở bên trong chắc chắn đã chết, tim anh ta đã ngừng đập.
‘Chuyện quái gì thế này? Tại sao lại như vậy?’ Judith nuốt nước bọt.
Chiếc quan tài không mở được vì chốt, cứ rung lên như muốn được mở ra. Đám người hầu kinh hãi tột độ trước cảnh tượng kỳ lạ này, còn các hiệp sĩ thì căng thẳng, người cứng đờ.
“Ngài Horton.” Judith gọi tên hiệp sĩ đang chắn trước mặt mình. Vị hiệp sĩ cầm thanh kiếm vừa rút ra quay lại nhìn cô.
“Xin hãy mở quan tài ra được không?”
“Thưa phu nhân, việc này rất nguy hiểm.”
“Cái bên trong kia là thi thể chồng tôi.Tôi phải xác nhận xem có thật là anh ấy đã chết rồi không… Tôi có trách nhiệm xác nhận điều đó.”
Hortin liếm đôi môi khô khốc của mình.
Lời nàng nói có phần đúng.
Hortin chậm rãi tiến lại gần cỗ quan tài đang chuyển động.
Đầu ngón tay của hiệp sĩ run rẩy. Anh cố giả vờ tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng vẻ mặt lo lắng của anh cũng hiện rõ.
Chiếc quan tài, vốn được chôn dưới đất bốn ngày sau khi anh chết, đột nhiên bắt đầu rung lắc dữ dội, điều này đủ khiến người ta sợ hãi.
Chốt móc treo bên ngoài bỗng bật ra dưới tay hiệp sĩ. Ngay lúc đó, nắp quan tài, vốn đang rung lắc dữ dội, bật ra mạnh đến nỗi suýt nữa thì vỡ tung.
Horton và các hiệp sĩ xung quanh lập tức lùi lại và chĩa kiếm vào nắp quan tài.
Một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm. Ánh mắt của mọi người trong sân đều đổ dồn về chiếc quan tài đen kịt.
“Ah…..”
Một âm thanh yếu ớt phát ra từ bên trong quan tài.
Tim Judith đập thình thịch như sắp phát điên. Bởi vì giọng nói rất quen thuộc.
Chẳng mấy chốc, "anh ta” — người đang nằm trong quan tài, ngẩng cao đầu, lộ rõ thân hình.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống, mái tóc của Derrick Vaisil đung đưa, tỏa sáng lấp lánh.
“Chết tiệt, ta đói quá…”
Judith cảm thấy tim mình như cứng lại.
Chồng cô—người đã chết, đã sống lại sau bốn ngày như một phép màu.
Cô rõ ràng đã xác nhận cái chết của anh, rõ ràng đã xác nhận khoảnh khắc trái tim anh ngừng đập.
Nhưng tại sao người đàn ông này vẫn còn sống? Anh ta đang ngồi trong quan tài kia, thân hình vẫn còn nguyên vẹn.
Tâm trí Judith quay cuồng, chìm đắm trong hỗn loạn.
Tất cả những điều này, cô hoàn toàn không thể tin được tình huống đang diễn ra trước mắt mình.
“…….Công tước!”
“Chuyện gì thế này?! Rõ ràng Ngài ấy đã chết……!”
Những người đầu tiên phản ứng lại chính là các hiệp sĩ của Công tước.
Họ vứt bỏ những thanh kiếm dài như thể bỏ rơi chúng và chạy về phía quan tài.
Theo sau họ là đám người hầu đang lao vào dinh thự, thở hổn hển để vào bên trong. Chắc chắn là họ định kể chuyện khó tin này cho những người hầu khác.
Giữa cơn hỗn loạn, Judith chỉ biết đứng im. Cô không thể làm gì được, như thể bị ai đó đánh vào gáy. Tâm trí cô cứng đờ như một mảnh kim loại.
"Công tước. Ngài có sao không?!"
Derrick Vaisil đã được hồi sinh.
Giữa tình cảnh hỗn loạn như vậy, sự thật duy nhất này không còn nghi ngờ gì nữa. Ánh mắt vốn đã mất tập trung của cô dần trở lại bình thường khi cô lấy lại được ý thức, và nhìn chồng mình đang ngồi bất động trong quan tài.
Derrick Vaisil đang nhìn quanh một cách thong thả, như thể anh vừa hạ cánh giữa thế giới.
Đôi mắt tím tuyệt đẹp bỗng trở nên bình tĩnh hơn mức cần thiết, như thể chúng vừa chìm xuống biển sâu chỉ trong một cái búng tay.
Chẳng mấy chốc, sau một hồi lâu, anh mở miệng.
“Ta đang ở đâu?”
Anh — người đang hất tóc, do dự rồi lặng lẽ nhìn vào lòng bàn tay như thể đang nhìn thấy thứ gì đó xa lạ.
“…Cái gì thế này?”
Judith, người đang nhìn anh, bỗng bật cười giả tạo trước khi kịp nhận ra. Cô không thể diễn tả tình huống này bằng cách nào khác?
Vào lúc đó, ánh mắt của Derrick, vốn đang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, hướng lên và nhìn tới Judith, người đang đứng cách quan tài của anh một khoảng cách.
Hai người nhìn nhau một lúc, và ngay sau đó, Judith ngạc nhiên. Bởi vì Derrick, người vẫn đang nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nở một nụ cười sâu thẳm.
Derrick chưa từng mỉm cười với cô kể từ khi họ kết hôn. Thay vì mỉm cười, anh lại quay đầu đi, cau mày như thể vừa nhìn thấy điều gì đó mà anh ta không muốn thấy.
Những hành động như vậy cứ chồng chất lên nhau, và mặc dù anh không nói ra, cô vẫn dễ dàng hiểu được Derrick ghét cô đến nhường nào.
Khi người chồng chết đi và sống lại, anh ta lại đột nhiên cười nhạo cô khi nhìn thấy cô……
"Ngay lập tức……"
Điều đó đủ để khơi dậy sự lo lắng của cô hơn là sự nhẹ nhõm.
Giọng Judith run rẩy và cô khó có thể thốt ra được.
“Gọi bác sĩ ngay!”
Giọng nói khẩn thiết của cô vang vọng khắp khu vườn rộng lớn.
Én