Tình Yêu Quỷ Dữ

Chương 28

Trước Sau

break

Derrick luồn tay ra sau lưng cô, nắm chặt một bên m.ông quyến rũ của cô, rồi xoa bóp chúng một cách thô bạo.

“Haa, không có hương vị nào có thể sánh bằng hương vị đặc biệt này.”

Anh lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn, kéo cô sát vào mình và nuốt trọn môi cô. Tiếng thở hổn hển của cô bị hút vào miệng anh.

Judith nhanh chóng kiệt sức vì những hành động tàn nhẫn của anh khi xâm nhập vào môi cô, lư.ỡi anh điên cuồng khuấy động bên trong miệng cô. 


Cô khó khăn lắm mới ngăn được anh lại, và khi đã đứng dậy, cô ngước đôi mắt dịu dàng như cún con của mình lên.

“Đừng làm thế, đừng làm thế.”

"Tại sao?"

Derrick hỏi bằng giọng trầm ấm. Judith không biết nói gì, ngạc nhiên nhìn anh và hỏi lại.

“Anh sẽ làm điều đó một lần nữa sao?”

“Nếu nàng chỉ ăn một bữa, thì nàng có thấy thỏa mãn không? Nàng luôn ăn ba bữa một ngày. Ta  cũng vậy.”

Lời phản biện đơn giản của anh khiến cô câm lặng. Derrick, người bị từ chối nụ hôn, nhìn cô chằm chằm trong khi vuốt ve mô.ng cô. 

Cơ thể Judith run lên từng cơn trước sự đụng chạm kỳ lạ của anh ta.

Khi cô nhìn vào mắt anh, màu đỏ dường như bắt đầu lan rộng trên mống mắt anh.

“Ta đang cố làm nàng vui thôi. Vợ ta không thấy vui sao?”

Sự thật là có một khía cạnh ở anh khiến cô cảm thấy phát điên.

Judith, người chưa bao giờ trải qua bất kỳ trải nghiệm tì.nh d.ục nào trong suốt cuộc đời mình, cảm thấy lúng túng, xa lạ và xấu hổ.

Judith vẫn đứng yên, môi cô mím lại và giờ đã khuất khỏi tầm mắt anh, nên Derrick thè lư.ỡi ra liếm cằm cô. 

Anh như một người mắc bệnh - một căn bệnh khiến anh không thể ngừng quấy rầy cô, dù chỉ trong chốc lát.

“Đ- Đừng làm thế nữa.”

“Không làm gì?”

Anh hỏi cô, môi anh hôn lên cằm cô hai lần. Trong khi đó, bàn tay đang xoa bóp mô.ng cô lại lén lút luồn vào váy cô.

“Nàng đang khơi gợi sự hư.ng ph.ấn cho ta.”

Derrick ngẩng đầu lên, một nụ cười gian xảo hiện trên khuôn mặt khi cô nhìn thấy hành động của anh.

“Vợ à, nàng có biết không?”

Anh, người đang thì thầm với cô, đã khơi dậy sự bất an trong lòng Judith.

“Kể từ lúc ta cho nó vào, thì ta chưa bao giờ khiến nàng phấn khích, dù chỉ một lần.”

Sự ngạc nhiên đã lấn át mọi nỗi lo lắng của cô.

Hôm qua, cô liên tục cảm thấy khoái cảm và lên đỉnh đến mức gần như phát điên. Cô cứ nghĩ kho.ái cả.m và hư.ng ph.ấn của mình tăng lên là do ma thuật của anh, nhưng anh lại nói rằng sau khi đưa vào, thì anh không bao giờ làm thế nữa, vậy thì...?

Nói cách khác, hôm qua và hôm nay khi cô bám chặt lấy anh và khóc lớn, tất cả những kho.ái cả.m cô cảm thấy, đều là cảm giác của riêng cô.

Ngay khi mặt Judith đỏ bừng, Derrick liền cười tinh nghịch. Dù cô không nói gì, anh dường như vẫn hiểu rõ cô đang nghĩ gì.

“Hôm qua,….. Em có vẻ thích điều đó lắm, đúng không?”

“Derrick! Làm ơn đừng nói những lời như thế nữa…”

Đêm qua, Judith bị anh lăn qua lăn lại hết lần này đến lần khác, và cô nhận ra anh có một thói quen tì.nh d.ục cực kỳ tệ hại. Đến mức cô nghi ngờ liệu tất cả quỷ đều có như vậy hay không.

Sau đó, anh tiếp tục tách hai chân cô ra, nhìn dị.ch nhờn của cô chảy ra từ â.m đ.ạo nhiều lần, trong khi cô run rẩy vì kho.ái cảm dữ dội. Tất cả dị.ch nh.ờn đó của cô đều bị anh m.út hết.

Không chịu nổi sự nhục nhã này mắt Judith liền trở nên đỏ hoe. Đó là một đêm dài vô tận, phóng túng như thể họ là những con thú hoang, ngay cả khi cô nhớ lại chúng.

“Tại sao?”

Derrick cắn nhẹ ngón tay của Judith khi cô che miệng anh lại.

“À, vậy thì, chẳng lẽ vừa rồi nàng cũng cảm thấy vậy sao? Có phải vì thế mà nàng bảo ta đừng làm thế không?”

Anh quả là một tên đầu óc nhanh nhạy như rắn độc. Judith ngậm chặt miệng, dường như dù cô có trả lời thế nào đi nữa, thì hành động của anh cũng sẽ khiến cô phải dừng lại.

Cốc, cốc.

Đúng lúc đó, có người gõ cửa phòng.

“Thưa ngài, tôi đã mang trà theo yêu cầu của ngài.”

Trước sự xuất hiện bất ngờ, Judith đẩy anh ra bằng một lực mạnh. Cửa phòng bật mở và một người hầu gái bước vào trước khi cô kịp chỉnh lại quần áo.

Cô hầu gái mở to mắt khi thấy Judith đang ngồi trên bàn, tay đặt trên cúc áo, Derrick thì đứng trước mặt. 

Cô hầu gái vội vàng đặt ấm trà và tách xuống, rồi chạy ra khỏi phòng, có lẽ vì nhận thấy bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm căn phòng.


Vừa rồi, Nhìn thấy điều đó, nên giờ cô cảm thấy xấu hổ.

Judith thở dài, không biết sau này phải nhìn mặt mấy người hầu gái như thế nào. Nhưng nhờ có người hầu gái, cô đã ngăn Derrick lại, rồi cô đứng dậy.

“Chúng ta hãy nói chuyện một chút trong khi uống trà nhé.”

“Ừm.”

Trông anh có vẻ không vui. 

Mặc dù chỉ có họ trong văn phòng, nhưng Judith vẫn thì thầm với anh.

“… Chúng ta hãy dừng lại bây giờ, và chúng ta có thể làm việc đó vào ban đêm.”

Vừa nhắc đến chuyện này vẻ bất mãn trong mắt anh liền biến mất một chút.


Judith bước xuống khỏi bàn làm việc và đi đến ghế sofa trước. Derrick, quay người về phía cửa sổ và nghịch chân Karmen, rồi cũng theo sau cô không lâu và ngồi xuống ghế sofa.

Đúng lúc Judith sắp rót trà, thì Derrick vung tay lên, ấm trà và tách trà tự động bay lên không trung. Cuối cùng, chúng được đặt ngay ngắn trước mặt cô, và Judith chỉ biết nhìn chằm chằm.

'Ma thuật' là một sức mạnh bí ẩn mà cô không thể hiểu được.

“Em vẫn chưa hiểu rõ những gì chúng ta đã thảo luận tối qua. Em muốn chúng ta thảo luận thêm về vấn đề này.”

“Chuyện gì?”

Derrick hỏi, nhấp một ngụm trà từ tách. Judith cúi mắt xuống, băn khoăn không biết nên hỏi anh điều gì trước.

“Tại sao con quỷ đó, 'Hannibal' mà anh nói, lại nhốt anh trong cơ thể chồng tôi?”

Cô nghe nói Hannibal không chỉ là một con quỷ có cấp bậc thấp hơn anh, mà còn phản bội Derrick trong cuộc chiến diễn ra ở thế giới quỷ, rồi giam cầm anh trong hình hài con người.


Derrick đặt tách trà xuống, bắt chéo chân và chống cằm lên.

“Hắn chỉ muốn tiêu diệt ta.”

“Tiêu diệt?”

“Với con người, cái chết có thể kết thúc cuộc sống của họ bất cứ lúc nào. Nhưng với quỷ, không có ‘cái chết’."


Derrick nói thêm sau khi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù của mình.

“Chỉ có một trường hợp mà ma quỷ sẽ biến mất khỏi thế giới này. Theo nghĩa đen, linh hồn của chúng sẽ hoàn toàn biến mất. Nhưng việc tiêu diệt quỷ không phải là một điều dễ dàng, bởi vì chúng sở hữu một sức mạnh phi thường gọi là 'mana'."

“Khi chúng bị giam cầm trong cơ thể con người sẽ có thể bị tiêu diệt sao?”


“Đúng vậy."

Derrick sau đó uống cạn tách trà của mình sau khi trả lời cô một cách bình thản, như thể đó là chuyện của người khác.

“Vậy thì, chẳng phải anh phải thoát khỏi cơ thể này mới có thể tránh bị tiêu diệt sao?”

Derrick, người đang nhìn cô với ánh mắt khinh khỉnh, liền bật cười.

"Không thể nào."

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì khi ta bị mắc kẹt bên trong cơ thể này, ta không thể sử dụng sức mạnh của mình vì ta đã mất hết mana.”

Judith nhìn anh, không nói nên lời. Sau đó, cô hỏi ngay về những cảnh tượng bí ẩn anh cho cô xem hôm qua, những cảnh tượng cứ hiện lên trong tâm trí cô.

"Nếu vậy thì còn ma thuật mà anh cho tôi xem hôm qua thì sao?"

“Vợ à, nàng tò mò về ta đến thế sao? Nàng hỏi nhiều quá.”

Derrick vẫn tiếp tục đáp lại bằng ánh mắt tinh nghịch.

“Có một cách để ta có thể phục hồi sức mạnh của mình.”

“Đó là gì vậy?”

"Đó là việc chúng ta đã làm tối qua."

Đêm qua họ chỉ làm một "việc" duy nhất. Một hành động thường được coi là nghĩa vụ giữa vợ chồng.

Rõ ràng đó là qu.an hệ.

“… Ý anh là sức mạnh của anh được phục hồi… bằng việc quan h.ệ sao?”

Judith ngước mắt lên đầy nghi ngờ, như thể đang nghe thấy điều gì đó vô lý.

“Đúng vậy. Chính xác mà nói, ta cần năng lượng của con người. Có thể nói năng lượng ấy để ta vận dụng mana. Kể từ khi hôn nàng, ta đã có thể sử dụng ma thuật lại.”

Khi cô nhìn lại, những thay đổi rõ rệt đã xuất hiện kể từ sau nụ hôn của họ. Mống mắt anh, vốn chỉ thay đổi trong một khoảnh khắc, giờ chuyển sang màu đỏ như hồng ngọc, anh có thể di chuyển đồ vật theo ý muốn chỉ bằng một cái vẫy tay, và nhiều thứ khác nữa.

“Khi anh lấy lại được sức mạnh đó, thì anh có thể rời khỏi cơ thể chồng tôi không?”

"Thực ra, chỉ khi ta lấy lại được sức mạnh, thì ta mới có thể hóa giải lời nguyền của Hannibal và rời khỏi cơ thể này."

“Vậy thì khi anh đi… Chồng tôi sẽ ra sao?”

Những ngón tay đang gõ trên tay vịn bỗng dừng lại. Không lâu sau, anh nghiêng người về phía cô, và không hiểu sao nụ cười trên mặt anh lại ngừng lại.

“Chồng tôi.”

"Đúng"

Judith cảm thấy sự căng thẳng xung quanh cô tăng lên khi anh đột nhiên cố tỏ ra kiêu ngạo.

“Có thể nàng biết hoặc không, nhưng chồng nàng đã chết rồi. Sự thật là cơ thể này giờ chỉ còn là một cái xác, và lý do duy nhất nó vẫn còn sống là vì linh hồn ta đang ngự trong đó.”
 

Én.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc