Con chim đã phát hiện ra Judith và kêu lên đến mức chói tai. Nghe thấy tiếng kêu, Derrick liền quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng như thể anh không phải là kẻ tàn nhẫn đã tàn phá cô đêm qua.
“Nàng tỉnh rồi à? Lại đây nào”
Judith bước đến bên anh. Derrick cầm một lá thư nhỏ trên tay, anh chẳng nghĩ ngợi gì mà gấp lại rồi đặt xuống bàn.
Ánh mắt Derrick hướng về phía eo cô.
“Đau đến thế sao?”
“Đúng vậy. Dù tôi có làm gì đi nữa thì nó vẫn khiến tôi đau đớn.”
“Thật sao? Vậy thì ta ôm nàng nhé?”
Judith sững sờ trước những lời nói tinh quái của anh, cô trừng mắt nhìn anh.
Đột nhiên, Derrick đưa tay ra đặt lên eo cô. Không thể đoán được ý định của anh ta, Judith cảm thấy do dự trong tư thế không thoải mái này.
Ngay từ lòng bàn tay anh, một luồng sáng tối tăm nhưng rực rỡ tuyệt đẹp phát ra.
“Anh vừa làm gì thế? Vừa rồi…?”
Mặc dù bối rối, mắt Judith mở to khi nhận ra cơn đau nhói ở eo cô đã biến mất ngay lập tức.
“Bây giờ còn đau không?”
Ngồi trên bệ cửa sổ, anh khoanh tay hỏi cô, cười tinh nghịch. Cuối cùng, Judith nhận ra anh đã dùng ma thuật lên cô.
Ngạc nhiên trước sức mạnh ma thuật của anh, cô quay sang tiếng vỗ cánh liên tục bên cạnh, khiến cô giật mình.
Bởi vì đôi mắt của con chim đen kia đỏ rực như thể được tạo ra từ máu. Nhìn vào chúng, cô nhớ lại đôi đồng tử của Derrick.
“Liệu… con chim này có liên quan gì đến những gì anh nói về 'quỷ' không?”
“Đúng vậy. Đó là một con ma thú mà ta đã triệu hồi.”
Con chim vỗ cánh lần nữa như để nhắc nhở họ về sự tồn tại của nó trước khi dụi đầu vào bàn tay to lớn của Derrick.
Judith lại không hề cảm thấy sợ hãi dù có nhắc đến cụm từ "ma thú", thậm chí còn có chút bình tĩnh với khung cảnh trước mắt, như thể sinh vật này chẳng khác gì một con chim bình thường.
Nỗi sợ hãi ban đầu của cô biến thành một sự tò mò mơ hồ. Judith nuốt nước bọt và hỏi.
“… Tôi có thể chạm vào nó không?”
Derrick gật đầu không chút do dự.
Được sự cho phép của anh, Judith đưa tay về phía chú chim. Cô lo lắng rằng nó có thể mổ vào tay cô bất cứ lúc nào vì thân hình to lớn và đôi mắt đỏ rực.
Nhưng trái ngược với sự lo lắng của cô, chú chim nhẹ nhàng đón nhận bàn tay Judith. Nó cũng dụi đầu vào những ngón tay thon dài của cô như đã làm với Derrick.
“Nó khá là khó tính, nhưng có vẻ như nó thích nàng.”
Judith - người đang cẩn thận vuốt ve chú chim, giật mình và cúi đầu xuống khi một bàn tay bất ngờ vòng qua eo cô. Có thứ gì đó cọ vào gáy cô trước khi cô kịp đứng thẳng dậy.
Một lúc sau, cô mới nhận ra đó là mũi của Derrick.
“Có phải vì mùi của nàng thơm quá không?”
Derrick hít một hơi thật sâu, như thể đang hít hà hương hoa, rồi cắ.n nhẹ vào gáy Judith. Khuôn mặt cô đỏ bừng vì cái chạm quen thuộc của anh, khiến cô nhớ lại những ký ức đêm qua.
“Khoan đã, buông ra…!”
“Bây giờ nàng có nhớ gì không?”
Derrick hôn lên vai cô. Thay vì trả lời, Judith lại quay đầu sang hướng khác.
Mặc dù anh không nghe thấy tiếng trả lời, nhưng sắc đỏ trên vành tai cô đã xác nhận câu trả lời đó.
“Nàng có nhớ mình đã khóc lóc và cầu xin ta đâ.m nàng mạnh hơn không?”
Tuy nhiên, anh vẫn tiếp tục câu hỏi và giả vờ như không biết gì về chuyện đó.
Judith cắn môi dưới. Đêm qua, cô mất hết lý trí khi Derrick đẩy cô đến bờ vực và cho cô kh.oái cả.m tột độ. Những ký ức dâ.m đã.ng và nh.ục nh.ã ấy sống động đến mức cô gần như muốn xóa hết kí ức về nó.
Không thể kìm nén sự ngượng ngùng, Judith đã bịt chặt miệng anh.
“Dừng lại!”
Mặc cho cô can ngăn, Derrick vẫn không nhúc nhích. Thay vào đó, anh nở một nụ cười ranh mãnh và liếm lòng bàn tay Judith.
Judith giật mình vì cảm giác kỳ lạ, vội bỏ tay ra khỏi miệng anh.
Cô muốn tránh xa anh, nhưng cô lại không thể làm được. Ngược lại, Judith nhanh chóng chuyển chủ đề, nghĩ rằng anh sẽ tiếp tục trêu chọc cô nếu họ tiếp tục cuộc trò chuyện này.
“Con chim tên là gì?”
Cô cố gắng hết sức để chuyển chủ đề, cố gắng làm cho nó nghe tự nhiên nhất có thể.
Nhưng Derrick cười như thể anh hiểu cô đang nghĩ gì. Rồi anh trả lời, tựa cằm lên vai cô.
“Carmen.”
Con chim đang đậu trên bệ cửa sổ vỗ cánh khi nghe thấy tên mình.
“Carmen,”
Judith thì thầm, tay đưa về phía chú chim. Chú chim Carmen lặng lẽ đón nhận bàn tay cô như một chú thú cưng ngoan ngoãn.
Judith sau đó trở nên tò mò.
“À… tôi có mùi hương gì lạ sao?”
Tối qua và cả sáng nay, anh đều nhắc đến một mùi hương thơm ngon tỏa ra từ cô. Từ "ngon" là cụm từ khiến người ta khó chịu, vì đó không phải là từ nên dùng để chỉ người.
“Đó là một mùi hương như đang kí.ch thí.ch ta.”
Giọng nói trầm ấm, sâu lắng của anh thật gần, có lẽ vì cằm anh tựa vào vai cô. Giọng nói ấy, lan tỏa khắp người cô và dễ dàng kí.ch th.ích đôi tai cô, xuyên qua lồng ngực và siết chặt trái tim cô.
Judith giật mình, định trốn thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng điều đó chỉ khiến anh siết chặt eo cô hơn. Đó là một nỗ lực vô ích.
Derrick siết chặt đùi Judith qua lớp váy trước khi buông ra.
“Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta suýt nữa thì mất trí rồi. Mùi hương thơm ngát trên người nàng tỏa ra nồng nặc đến mức ta chỉ muốn nuốt chửng nàng ngay lập tức.”
Judith nhớ lại ký ức của mình khi anh tỉnh dậy trong quan tài.
Cuối cùng, cô dường như đã hiểu. Tại sao anh lại nở nụ cười đầy ẩn ý khi nhìn thấy cô.
Chẳng phải đó cũng là phản ứng của những người đã nhịn đói nhiều ngày khi được thưởng thức một bữa ăn ngon lành trước mắt sao?
Môi Derrick từ từ nhếch lên, và trước khi cô kịp nhận ra, bàn tay anh đang đặt trên eo cô đã di chuyển và ôm lấy ng.ực cô.
Tâm trí Judith lập tức trở nên mơ hồ vì sự đụng chạm của anh, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố thoát khỏi vòng tay anh. Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng cô cũng biết mình không nên đùa giỡn với anh như thế này.
“Tôi, tôi đến đây là để bàn bạc với anh!”
Derrick chậm rãi liếm môi như thể muốn nói rằng thật đáng tiếc. Khi Judith lùi lại để dựa vào bàn, tay cô chạm vào thứ gì đó. Khi cô quay lại nhìn, đó chính là lá thư anh đã cầm lúc nãy.
“Đây là…”
“Một lá thư do Carmen mang đến.”
Derrick nhìn Judith chạm vào lá thư với vẻ thờ ơ, rồi hai tay khoanh lại. Cảm thấy anh không phản ứng gì, Judith cẩn thận mở lá thư ra.
Ực.
Có một sự căng thẳng trong phòng và cô cũng vô tình phát ra tiếng nuốt nước bọt.
“… Đây là cái gì?”
Nét chữ kỳ lạ đến mức cô nghi ngờ ngay từ đầu chúng có phải là thư không.
Lúc này cô mới hiểu vì sao Derrick lại dễ dàng đồng ý như vậy. Bởi vì dù có nhìn thấy, cô cũng không thể hiểu nổi.
"Tò mò sao?"
Điều tiếp theo cô biết là một bàn tay đã giật lấy lá thư Judith đang cầm. Cô liếc mắt sang một bên, và Derrick nhìn cô với vẻ mặt tươi cười, khẽ vẫy lá thư vừa giật được.
Anh mang vẻ mặt như muốn nói rằng anh sẽ nói cho cô biết nội dung ngay lập tức nếu cô yêu cầu. Đúng như anh đoán, cô gật đầu. Derrick bình tĩnh nói với cô, rồi cất lá thư vào ngăn kéo.
"Một lá thư từ quỷ giới gửi đến. Nó nói rằng cuộc chiến đã kết thúc."
Nếu đúng là "cuộc chiến" mà anh nhắc đến đêm qua, thì hẳn nó đã kéo dài cả trăm năm rồi.
“Ta đã trả lời ba câu hỏi của nàng rồi phải không?”
Judith, người đang cố gắng hiểu cuộc chiến của những con quỷ sẽ như thế nào, chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ lọt vào tai mình.
“À… cái gì cơ?”
Anh bất ngờ c.ắn vào má cô.
Cô cứng người, những ngón tay co rúm lại vì cảm giác đau đớn nhưng cũng đầy phấn khích.
“Ta đã cho nàng ba câu trả lời rồi”
Derrick dễ dàng bế bổng cô và đặt cô ngồi xuống bàn phía sau. Chiều cao của họ chênh lệch nhau rất lớn, và ánh mắt họ, vốn thường không nhìn thấy nhau khi đứng, giờ đây lại chạm nhau.
Sau đó, anh dùng cẳng tay chặn hai bên sườn cô, khiến Judith không thể thoát khỏi anh.
“Hửm?”
“… Thế thì sao?”
“Nàng đã quên hết những gì chúng ta đã nói hôm qua sao?”
Judith bình tĩnh tránh ánh mắt anh. Thay vì quên đi, cô nhớ lại mọi thứ một cách rõ ràng. Có lẽ là quá rõ ràng.
Anh khẽ đẩy thân trên của cô ra sau. Đôi môi gợi cảm của anh lướt nhẹ trên ng.ực Judith, rồi chẳng mấy chốc, lướt qua một chiếc cúc áo đang đóng, rồi cắn nhẹ vào đó.
Anh thè lư.ỡi ra, ngước mắt nhìn cô. Vừa nhìn thấy đôi mắt như báo đốm ấy, cô bỗng rùng mình.
Chẳng mấy chốc, phần trước váy của cô đã mở toang, và Judith trở nên bí ẩn nhưng quyến rũ lạ thường. Cô định che mình lại, nhưng anh đã nắm lấy cả hai tay cô.
“Derrick, …!”
Đôi môi ấy lướt nhẹ qua bầu ng.ực căng mọng của cô, rồi chạm vào nú.m vú đang sưng tấy. Vẫn còn bị kí.ch thí.ch từ đêm qua, nó chưa kịp mềm ra. Derrick mỉm cười trước phản ứng nh.ạy cảm của cô và cắn nhẹ vào nú.m v.ú.
“Ah ah…”
Da thịt nóng bỏng quấn quanh quầng v.ú cô, đầu lư.ỡi sắc nhọn của anh cọ xát vào nú.m v.ú cô một cách khiêu khích. Trước khi kịp nhận ra, Judith đã vòng tay ôm lấy đầu anh, rồi cong eo lên.
Derrick mút lấy bầu ng.ực cô, nhớ lại đêm qua cô bị đè dưới người anh, khóc lóc.
Đôi mắt đỏ hoe, bộ ng.ực trắng muốt, đôi chân quằn quại vì không biết phải làm gì tiếp theo, tất cả đều kí.ch thích đôi mắt đói khát của anh.