“Ưm…”
Judith cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình thì thấy bầu trời đã dần dần ló dạng.
Mặc dù đã tỉnh lại, nhưng cô vẫn không thể cử động trong một lúc. Mỗi lần cô cử động cơ thể dù chỉ một chút, thì đều đau nhức như bị ai đó giẫm đạp liên tục.
Đặc biệt, eo cô đau nhói như thể bị gãy làm đôi, và dường như ngay cả việc ngồi dậy bình thường cũng khó khăn.
Cô nằm một mình trên giường trùm chăn kín mít. Không như đêm qua, phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ.
'Derrick đã làm điều đó sao?'
Người hầu không thể vào phòng ngủ - nơi họ đã qu.an h.ệ tì.nh d.ục suốt đêm, nếu không có sự cho phép của họ, vì vậy chỉ có một người mà cô cho là đã làm chuyện đó.
Judith nhìn chằm chằm lên trần nhà.
'Thay đổi điều kiện đi. Chúng ta sẽ làm không chỉ bây giờ mà bất cứ khi nào ta muốn.'
Bây giờ không phải lúc để nghĩ đến việc này. Cô cần phải cố gắng nói chuyện với anh thêm một chút nữa.
Judith kéo tấm chăn đang đắp sang một bên và đứng dậy khỏi giường. Nhưng ngay khi chân chạm đất, cô đã mất hết sức lực và nhanh chóng ngã gục tại chỗ. Lưng cô đau nhói dữ dội như thể có một cây kim dài cắm vào cột sống.
Judith - người vừa chớp mắt vừa khuỵu xuống ngay lập tức, thở dài, hai tay ôm mặt. Cô cảm thấy bất an khi nghĩ rằng mình sẽ phải trải qua chuyện này thêm nhiều lần nữa từ giờ trở đi.
Judith không có cách nào tự di chuyển được nên cuối cùng cô phải kéo sợi dây chuông.
Tuy hơi ngần ngại khi gọi ai đó vì đây là phòng ngủ của anh, nhưng cô không thể cứ thế này cả ngày được, nên cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, cô cũng không thấy chiếc váy mình cởi hôm qua đâu.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa thông với phòng ngủ, mở ra. Người hầu gái, vốn dĩ nghĩ Derrick đang ở trong phòng ngủ thì nhận ra người đang nằm trên sàn là Judith, và đôi mắt cô mở to đến mức sắp nhảy ra ngoài.
"Ngươi có thể vào phòng ngủ lấy giúp ta một chiếc váy được không?"
Bất chấp lời nói phát ra từ Judith thì cô hầu gái vẫn không nhúc nhích.
Tóc tai bù xù, thân thể tr.ần trụi được che đậy sơ sài, vô số vết đỏ loang lổ trên làn da trắng nõn.
Dù nhìn thế nào, những dấu vết ấy cũng là bằng chứng rõ ràng cho thấy Judith đã trải qua một đêm nồ.ng cháy.
Nếu ai đó là người hầu làm việc trong gia đình công tước Vaisil, thì họ sẽ không thể nào không biết về mối quan hệ lạnh nhạt của cặp vợ chồng này.
Hai năm trước, Công tước và vợ bắt đầu thù địch với nhau.
Khoảng thời gian này kéo dài suốt cuộc sống hôn nhân của họ.
Tuy không thể hiểu rõ lý do cụ thể, nhưng cô cũng đủ hiểu sự căm ghét mà họ dành cho nhau không phải là một cảm xúc thoáng qua.
Derrick đã gặp một người phụ nữ khác, nhắm mắt làm ngơ trước vợ mình, trong khi Judith chẳng mảy may quan tâm đến một người chồng như vậy.
Vì mối quan hệ của họ quá lạnh nhạt, nên chuyện chăn gối trên giường không thể nào êm đẹp được.
Thực ra, mọi người đều giữ im lặng về việc Judith đã ngủ một mình trong đêm đầu tiên ở đây. Derrick - người đáng lẽ phải ở cùng cô lại đưa một người phụ nữ khác đến và ân ái với cô ta một cách đầy tự hào trong phòng làm việc…
“Cô đứng đó làm gì vậy?”
Đột nhiên, tiếng thúc giục của Judith vang lên. Marie - người hầu gái, giật mình.
“Vâng, tôi sẽ mang đến cho ngài ngay!”
Marie bước ra khỏi phòng ngủ mà không hề ngoảnh lại. Dù đang bận rộn bước đi, nhưng tâm trí cô vẫn rối bời.
Gần đây, những người hầu luôn bàn tán với nhau rằng hai người họ đã bắt đầu thay đổi đôi chút.
Khởi đầu của sự thay đổi chính là lúc Derrick sống lại.
Công tước - người đã chết rồi sống lại, dễ dàng trò chuyện với Judith, thường xuyên cùng cô dùng bữa và không hề né tránh đối mặt với cô, khác hẳn với trước khi anh qua đời.
Judith không phải là người duy nhất không thể thích nghi với sự thay đổi của Derrick. Ngay cả những người hầu cũng bối rối. Nhưng sự thay đổi này không phải là điều họ ghét. Không gì tuyệt vời hơn việc những người hầu mong muốn mối bất hòa giữa hai vợ chồng sớm lắng xuống.
'Cuối cùng thì…….!'
'Cuối cùng, tối qua, họ đã làm được điều đó!'
Hai người dường như vừa trải qua một sự kiện quan trọng.
Nơi Judith gọi người hầu gái đến không phải đâu khác mà chính là phòng ngủ của Derrick, và tình trạng của cô rõ ràng trông như thể đã trải qua một đêm ở đó.
'Đây chẳng phải là đêm đầu tiên của ngài ấy sao?'
'Sao tình hình lại tiến triển đến mức này? '
Dù lý do là gì, thì Marie cũng chỉ mong từ giờ hai người sẽ hòa hợp với nhau hơn. Miệng cô ngứa ngáy đến nối muốn nhanh chóng báo tin này cho người khác ngay lập tức.
Trong lúc Marie đi lấy váy, thì Judith đã gọi một người hầu gái khác vào phòng tắm tắm. Người hầu gái đó cũng nhìn thấy những dấu vết đáng xấu hổ in trên da Judith và im lặng một lúc lâu.
Judith, lúc này đang mặc chiếc váy mà Marie mang đến, rồi cô hỏi hai người hầu gái đứng bên cạnh mình,
“Chồng ta đâu?”
“Ngài ấy đang ở trong phòng làm việc.”
“Thật sao? Vậy thì mang trà đến cho ta nhé.”
Hai người hầu gái cúi đầu lập tức rời khỏi phòng ngủ.
Judith, sau khi chắc chắn họ đã đi khỏi, thì liền đi về phía cửa thông với phòng làm việc.
Derrick vẫn ngồi tựa lưng vào cửa sổ như thường lệ. Gió nhẹ thổi, mái tóc đen của anh đung đưa qua lại. Dáng vẻ anh thư thái nhưng lại trông vô cùng buồn chán.
Nhưng hơn thế nữa, Judith mở to mắt nhìn thứ đang bay lượn trước cửa sổ. Một con chim đen, to bằng nửa thân trên của cô, đang vỗ cánh nhẹ nhàng bay lơ lửng trên không trung.