Tình Yêu Diệu Kỳ

Chương 4: Thay đổi tình thế.

Trước Sau

break

Bị khí thế đỉnh đạt nghiêm túc của người đàn ông vừa đến lấn át, mọi người trong văn phòng phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

“Anh là ai?” Hà Tuyết thét lên.

“Tôi là người giám hộ của Phạm Triều An.” Anh không tiết lộ thân phận thật sự, dù sao tôi vẫn còn đang là học sinh, nếu nói anh là chồng, e rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến tôi.

“Anh đến đúng lúc lắm! Nhà các người rốt cuộc dạy dỗ con cái kiểu gì vậy hả?”

Trần Minh Thương hoàn toàn phớt lờ những lời la hét của người phụ nữ đối diện, anh chỉ hơi cúi người, dịu dàng hỏi cô gái đang trong vòng tay mình:

“Triều An, tại sao đánh bạn?”

“...” Tôi không muốn nói, dù có nói cũng không ai tin. Không ai tin tôi cả.

“Trả lời anh.” Giọng anh cứng rắn hơn.

“Đánh thì cũng đánh rồi, còn hỏi gì nữa?” Hà Tuyết nói xen vào, còn định nói thêm gì đó nhưng lại bị ánh mắt khủng bố của Trần Minh Thương dọa cho lùi bước liền ngậm miệng.

“Trả lời anh.” Trần Minh Thương nhìn tôi thúc giục.

“… Thằng đó gây sự trước.” Cuối cùng nhịn không được tôi cũng lên tiếng.

Hà Tuyết lập tức nhảy dựng lên: “Mày nói gì? Mày gây sự người ta thì có! Làm gì có ai dám gây sự với mày? Với lại, người bị thương rõ ràng là con trai tao! Đừng có vu khống người khác!”

Trần Minh Thương mặt không biểu cảm, tiếp tục hỏi: “Em đánh nhau ở đâu?”

“Bãi đỗ xe trong trường.”

Lúc này anh mới hài lòng ngẩng đầu lên, nhìn về phía phó hiệu trưởng: “Bãi đỗ xe có camera giám sát, hãy trích xuất đoạn video giám sát hôm đó sẽ biết ngay thôi!”

Lời vừa dứt, mọi người đều ngây người, kể cả tôi cũng sửng sốt. Điều đơn giản như thế sao tôi lại không nghĩ ra? Đúng là lo lắng quá mức có thể khiến đầu óc mất tập trung, mờ mịt khó suy nghĩ rõ ràng, khiến não bộ cũng rơi vào trạng thái hoạt động chậm chạp làm suy nghĩ trì trệ, mà đầu óc tôi từ lúc vào phòng đến lúc được anh khai sáng chỉ có một cảm giác trắng xóa không nghĩ ra nỗi giải pháp nên mới tùy ý người khác chỉ trích, đổ tội cho mình. Không chỉ người ngoài luôn định tội cho tôi, mà bản thân tôi có lẽ đã quen với điều đó đến mức chưa từng nghĩ đến việc phải chứng minh mình vô tội.

“Xem ra tôi không đoán sai. Mọi người chưa làm rõ đầu đuôi đã vội kết luận em ấy cố ý đánh bạn học. Nếu sự việc đúng như Triều An nhà tôi nói, tôi yêu cầu nhà trường phải công khai xin lỗi trước toàn thể học sinh và phụ huynh.”

‘Triều An nhà tôi…’ Bốn chữ này khiến trái tim nhỏ bé của tôi khẽ đập một cái mạnh mẽ. Đây là anh  đem tôi xem như người thân thật sao?

Lúc này phó hiệu trưởng, trưởng ban giảng dạy và giáo viên chủ nhiệm, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh. Nếu… nếu Phạm Triều An không nói dối, thì phiền to rồi.

Hà Tuyết cũng bắt đầu cảm thấy chột dạ, nhưng nghĩ đến việc người đàn ông kia chưa nhắm vào mình thì vẫn còn chút hy vọng.

Giữa lúc bầu không khí đang căng thẳng, một người vội vã chạy vào.

Vừa vào ông ta đã cười niềm nở: “Cậu Thương! Ha ha ha, chuyện nhỏ như vậy sao có thể làm phiền đến cậu phải ra mặt, yên tâm đi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”

Người đến là thầy hiệu trưởng, bình thường ông ấy rất ít khi trực tiếp can thiệp vào chuyện học sinh đánh nhau, mọi việc đều giao cho phó hiệu trưởng, không ngờ hôm nay lại vội vàng xuất hiện như thế.

Hà Tuyết lúc này nhìn chằm chằm Trần Minh Thương với ánh mắt vừa tò mò vừa e ngại. Lúc nãy đã cảm thấy người đàn ông này không phải dạng vừa, chẳng lẽ lai lịch của anh ta không tầm thường?

Người giám hộ? Nhìn anh ta cũng không lớn tuổi lắm… Chưa từng nghe nói trong nhà Phạm Quốc Thanh hay nhà Vũ Thảo Di có người như vậy?

“Không cần đâu. Đã đến rồi thì giải quyết luôn đi.” Trần Minh Thương rõ ràng không muốn nể mặt ai, nhất quyết phải truy cứu đến cùng.

Nhìn người phụ nữ của mình bị ức hiếp, làm sao anh ta có thể để yên?

Cuối cùng vẫn theo yêu cầu của Trần Minh Thương, họ trích xuất đoạn video giám sát ngày hôm đó. Trong video, Tô Hạo chặn đường tôi, liên tục nói lời thô tục khiêu khích. Lúc đó tôi không thèm để ý, định bỏ đi, nhưng Tô Hạo không cho, bàn tay còn bắt đầu sàm sỡ chạm vào người tôi. Đến khi tay Tô Hạo muốn chạm đến ngực, tôi không nhịn được nữa, dùng đầu gối thúc thẳng vào bộ vị của cậu ta, sau đó lấy cặp đánh liên tục vào mặt, tiếp theo là một trận đấm đá tơi bời không cho đối phương có cơ hội chống đỡ.

Xem xong đoạn video, cả căn phòng rơi vào sự im lặng vì xấu hổ kéo dài hàng chục giây.

Lúc này Trần Minh Thương ôm lấy tôi đứng dậy: “Hy vọng ngày mai nhà trường có thể triệu tập toàn bộ học sinh để công khai làm sáng tỏ sự việc.”

Chuyện làm rùm beng thế này rõ ràng là muốn làm mất mặt gia đình Hà Tuyết và con trai bà ta Tô Hạo.

“Luật hình sự quy định, công dân đủ 16 tuổi hoàn toàn phải chịu trách nhiệm hình sự đối với hành vi của bản thân. Tội phỉ báng có thể bị phạt tù dưới ba năm, giam giữ, quản chế hoặc tước quyền chính trị. Tội quấy rối tình dục có thể bị phạt tù dưới năm năm hoặc giam giữ.” Trần Minh Thương ung dung nói, từ lúc xem xong video sắc mặt anh đã lạnh đến đáng sợ.

“Anh… anh nói gì nghiêm trọng vậy? Chỉ là trẻ con đùa giỡn một chút thôi, có cần phải đưa ra tòa không? Như vậy có quá đáng không?” Sắc mặt Hà Tuyết tái xanh, hoàn toàn quên mất khi nãy ai là người nói “gặp nhau ở tòa”.

“Có gì cứ nói chuyện với luật sư của tôi.”

Nói xong, Trần Minh Thương quay sang thầy hiệu trưởng và mọi người trong phòng, thái độ khiêm tốn:

“Chuyện lần này, Triều An nhà tôi cũng có lỗi. Nếu không phải do em ấy nghịch ngợm, các thầy cô cũng sẽ không hiểu lầm. Sau này mong các thầy cô quan tâm đến em ấy nhiều hơn.”

“Không dám không dám! Thật ra Triều An rất thông minh, chỉ là chưa chăm chỉ học tập thôi. Tôi tin chỉ cần chú tâm học hành nhất định sẽ có thành tích tốt!” Thầy hiệu trưởng vừa khách sáo vừa vui mừng đáp lời.

Ông ta biết rõ lời này nghĩa là Trần Minh Thương sẽ không truy cứu trách nhiệm từ phía nhà trường. Nhẹ cả người. Từ trước đến giờ Trần Minh Thương không nể mặt ai, chỉ cần có anh ta chống lưng, bất cứ ai cũng không dám gây khó dễ cho Phạm Triều An. Nhưng anh ta vẫn cố ý giữ thể diện cho nhà trường, chứng tỏ địa vị của Phạm Triều An trong lòng anh ta không hề tầm thường.

Mà từ đầu đến cuối tôi chỉ rúc trong lòng Trần Minh Thương, im lặng không nói một lời, nhìn anh từng bước lật ngược tình thế, điều khiển thế cờ, từ tốn kéo tôi ra khỏi vũng lầy tăm tối.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc