Trong phòng hiệu trưởng, mẹ của Tô Hạo đang ngồi trên sofa với thái độ chất vấn đầy giận dữ. Hiệu phó cùng trưởng ban giảng dạy đều có mặt, họ dè dặt không ngừng nói lời xin lỗi với bà ta.
“Chuyện này là sao đây? Đợi cả ngày mà chẳng thấy ai ra mặt giải thích, con trai tôi bị đánh oan uổng thế này à? Còn bị thương ngay chỗ đó nữa! Ngộ nhỡ sau này có chuyện gì, ai chịu trách nhiệm đây?” Bà ta hùng hổ mắng thẳng vào mặt người khác.
Thấy tôi cùng giáo viên chủ nhiệm vừa bước vào, bà ta càng thêm tức giận chỉ thẳng vào mặt tôi:
“Các người nhìn bộ dạng con bé này xem, còn ra dáng học sinh nữa không? Các thầy để loại ngổ ngược này tiếp tục ở lại trường, nhà trường không thấy quá vô trách nhiệm với phụ huynh và các học sinh khác à?”
Nói xong bà ta quay sang mắng tôi: “Thật không hiểu cha mẹ cô dạy dỗ kiểu gì!”
Rõ ràng ngay từ đầu phía nhà trường đã liên lạc với gia đình tôi, nhưng chẳng ai chịu đứng ra giải quyết. Cuối cùng chỉ có thể gọi tôi đến để hứng chịu cơn thịnh nộ của phụ huynh học sinh đã bị tôi đánh.
Thầy phụ trách trưởng ban giảng dạy lúng túng hỏi: “Vậy… ý chị muốn xử lý thế nào?”
Tình hình hiện tại khiến thầy đau đầu vô cùng, cả hai bên đều không dễ đụng vào, nhưng nếu không có người nhà Phạm Triều An ra mặt, vậy đương nhiên phải nghiêng về phía phụ huynh của học sinh bị đánh rồi.
Mẹ Tô Hạo nhìn tôi như nhìn vật ô uế: “Nghe nói nó còn định học lại thêm một năm nữa? Tuy con tôi năm nay thi cử được điểm khá tốt, chắc chắn sẽ vào được trường đại học trọng điểm, sau này không cần ở cùng môi trường với loại như nó. Nhưng tuyệt đối không thể để thứ học sinh có nhân cách méo mó như thế tiếp tục làm hại những học sinh khác!”
“Vâng vâng, chúng tôi hiểu, dù chị không nói thì nhà trường cũng định xử lý như vậy. Theo quy định, chúng tôi sẽ khai trừ học bạ của em ấy, chuyện này không phải nghi ngờ gì, chị cứ yên tâm!”
Môi tôi run rẩy, sắc mặt tái đi. Họ muối đuổi học tôi?
Sắc mặt mẹ Tô Hạo dịu xuống một chút: “Còn tiền thuốc men, tiền bồi dưỡng, tổn thất tinh thần… mấy thứ đó phải thanh toán chứ! Quan trọng nhất là, tôi muốn phụ huynh con bé này dẫn theo nó đến tận nhà xin lỗi con trai tôi! Nếu không, thì gặp nhau trên toà đi! Tôi sẽ kiện cho ra tội hình sự, yêu cầu xử lý nghiêm! Nếu tôi nhớ không lầm thì con bé này đã đủ tuổi trưởng thành rồi nhỉ? Học lại hai năm cơ mà, tất nhiên là đủ tuổi rồi!”
Cả thành phố ai cũng biết Hà Tuyết mẹ của Tô Hạo và nhà ba tôi là đối thủ cạnh mặt nhau trong chuyện kinh doanh, gặp được cơ hội như thế này thì sao bà ta có thể không lợi dụng để khiến ba tôi mất mặt?
“Cái này…” Hiệu phó khó xử lau mồ hôi, “Chị cũng biết tình hình bên nhà của Phạm Triều An mà… Chuyện này chúng tôi thực sự bó tay. Gọi điện sang bên đó, người ta chỉ nói sau này mọi chuyện của Phạm Triều An không liên quan gì đến họ nữa. Với lại… em học sinh này, cũng thật tội nghiệp…”
Không liên quan gì đến họ nữa sao? Con gái ruột mà lại nói không liên quan gì, cha mẹ tôi cũng vô tình thật đấy!
Mặt tôi tối sầm lại, ánh mắt sâu như đáy vực khi nghe được những lời này.
“Tội nghiệp nó? Con tôi bị đánh thì không tội nghiệp, mà lại tội nghiệp nó? Còn nữa, cái gì gọi là các người không có cách nào? Chuyện xảy ra trong trường học, các người phải có trách nhiệm liên hệ với phụ huynh để giải quyết vấn đề! Các người đang muốn đùn đẩy trách nhiệm à?”
“Loại ngang tàn không xem ai ra gì như nó…”
Chưa đợi bà ta nói hết câu, tôi bật cười, giọng thấp như thì thầm, “Thằng đó đáng bị như vậy. Đáng lẽ tôi nên đá mạnh hơn nữa để tuyệt hậu luôn dòng họ nhà nó mới phải…”
Từng chữ từng lời, rất rõ ràng vang lên trong phòng, hoàn toàn chọc giận Hà Tuyết.
“Con nhỏ này, mày nói cái gì!” – Hà Tuyết giận dữ giơ tay lên định tát tôi.
Nhưng… bàn tay ấy lại không thể hạ xuống được. Lúc này, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là chiếc khuy măng sét cài áo tinh xảo và sang trọng, sau đó là một bàn tay mạnh mẽ chắc chắn đang giữ chặt cổ tay của người đàn bà hung hăng kia. Kế đến là khuôn mặt điển trai như tạc tượng của người đàn ông trưởng thành, ngược sáng mà sắc lạnh, ánh mắt sắc bén đầy nguy hiểm của anh ta cộng thêm biểu cảm lạnh lùng khiến người ta run sợ.
Anh đứng ngay sau lưng tôi, bàn tay lớn khẽ đặt lên mái tóc rối nham nhở, nhẹ nhàng xoa xoa như đang vuốt ve báu vật quý giá.
Giọng anh dịu dàng nói khẽ vào tai tôi, “Xin lỗi, anh đến trễ.”
Tôi đã chẳng còn nhớ cái cảm giác nước mắt rơi là thế nào, nhưng trong khoảnh khắc ấy, vành mắt tôi bất chợt nóng lên cay xè.