Tình Yêu Diệu Kỳ

Chương 2: Chồng đi họp phụ huynh cho... vợ.

Trước Sau

break

“Sao thế?”

Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên kéo tôi về thực tại.

“Chú… khi nào thì về?” Thật ra tôi có thể gọi Trần Minh Thương bằng anh nhưng tôi không thích, anh ta hơn tôi những 16 tuổi cơ mà, sao tôi phải gọi bằng anh, gọi chú để anh ta còn biết mình già chứ!

“Có chuyện gì à?”

“Ừ… có chút chuyện.”

Tôi xưa nay không sợ trời không sợ đất, đây là lần đầu tiên cảm thấy lúng túng. Cuối cùng vẫn cắn răng mở miệng: “Ngày mai có họp phụ huynh.”

“Hả?”

Tiếng “Hả” này của anh ta làm tôi muốn nổi cáu. Nói rõ ràng vậy rồi mà còn không hiểu sao?

“Chú có thể đến họp phụ huynh giúp tôi được không!” Cảm giác như bị sỉ nhục, tôi nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.

Người vợ mới đăng ký  kết hôn gọi điện nhờ anh đi họp phụ huynh, người đàn ông bên kia điện thoại im lặng rất lâu, dường như thật sự không ngờ tới vấn đề này.

Đi họp phụ huynh không phải chuyện gì lạ, lạ là lần đầu tiên anh đi họp phụ huynh không phải cho con trai mình, mà là cho… vợ mình.

Một lúc sau, anh đáp: “Được.”

Anh ta thực sự… đồng ý rồi sao?

Cuộc điện thoại này với tôi như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, vốn dĩ cũng không đặt nhiều hy vọng, nhưng không ngờ anh ta lại đồng ý mà không hề hỏi lý do.

“Mấy giờ?” Anh hỏi.

“Hả?”

“Anh hỏi mấy giờ họp?”

“À, hai giờ chiều mai.”

“Anh biết rồi.”

Ngay sau đó, tôi nghe thấy đầu dây bên kia anh đang dặn dò trợ lý đặt vé máy bay.

“…”

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Hết rồi.”

“Vậy mai gặp em ở trường.”

“Ừ.”

Tôi ngơ ngác cúp máy, trong lòng không khỏi thấy có chút cảm kích. Anh không chỉ đồng ý mà còn chẳng hỏi vì sao tôi không gọi ba mẹ đi họp phụ huynh, thậm chí một câu cũng không truy vấn thêm gì cả.

Bỗng nhiên thấy hơi thấp thỏm. Tôi vẫn chưa nói với anh, không chỉ đơn thuần là họp phụ huynh… mà tôi còn gây ra chuyện lớn nữa.

Tối hôm đó, tôi bị mất ngủ cả đêm.

Hai giờ chiều ngày hôm sau, tôi có mặt ở trường, đứng đợi trước cổng. Buổi họp phụ huynh hôm nay chủ yếu để trao đổi về vấn đề chọn nguyện vọng đại học. Nếu không phải vì đánh người, thì tôi vốn chẳng cần gọi phụ huynh đến làm gì.

Lúc này phụ huynh của các bạn đang lục tục kéo đến, nhìn thấy tôi ăn mặc lôi thôi lếch thếch, bọn họ đều cau mày tỏ vẻ khó chịu.

“Sao lại có học sinh kiểu này vậy trời?”

“Chắc không phải học sinh trường này đâu! Có khi là học sinh trường bên cạnh không?”

“Có thể lắm!”

“Ai nói? Con bé đó đúng là học sinh trường này đấy! Nó nổi tiếng học dốt, học lại hai năm rồi!”

“Trời ơi? Thật á? Trường trọng điểm mà cũng nhận học sinh kiểu này à! Đừng để ảnh hưởng đến con mình!”

“Đúng đó…”

Tôi lười biếng dựa vào cổng trường, miệng còn ngậm điếu thuốc, hoàn toàn coi những lời bàn tán ấy như gió thoảng bên tai. Phụ huynh tập trung trước cổng ngày càng ít. Đến khi buổi họp bắt đầu, chỉ thỉnh thoảng có vài người vội vã chạy vào.

Thời gian trôi dần, chẳng mấy chốc đã qua một tiếng. Thấy nóng ruột, tôi lấy điện thoại di động gọi đi, nhưng nhận được thông báo người nhận đã tắt máy.

Chắc anh ta còn đang trên máy bay chăng?

Hai tiếng… rồi ba tiếng trôi qua…

Cuối cùng, mãi đến khi buổi họp phụ huynh kết thúc, anh ta vẫn không xuất hiện. Ánh sáng mong đợi như tàn thuốc trên tay dần tắt ngúm, trái tim lo âu trong lòng ngực cũng dần nguội lạnh.

Tôi bật cười chua chát, chắc mình điên rồi nên mới đi tin lời hứa từ một người xa lạ như thế…

Cuối cùng, người đến tìm tôi lại là giáo viên chủ nhiệm.

“Tìm được em rồi, theo cô lên phòng hiệu trưởng.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc