“Ngày mai đúng lúc họp phụ huynh, người nhà của em nhất định phải đến!”
“Em không có người nhà!”
Giáo viên chủ nhiệm đau đầu nhìn đứa học sinh rắc rối trước mặt, rõ ràng có đủ điều kiện và mối quan hệ để vào bất kỳ trường đại học nào ở thành phố này, vậy mà cứ cố bám trụ học đi học lại năm cuối cấp. Học lại hai năm lớp 12 rồi, giờ còn định học lại năm thứ ba luôn à?
“Phạm Triều An, cô cần nói chuyện với phụ huynh của em!”
Hôm nay là ngày ước lượng điểm thi, mà cái đứa “ngỗ nghịch” này cộng lại sáu môn học điểm chỉ có một con số! Đúng thật là muốn làm giáo viên tức chết mới chịu! Quan trọng hơn là hôm nay nó còn gây ra chuyện lớn.
Tôi là đứa học sinh đang ngồi trong văn phòng nghe cô giáo chủ nhiệm thuyết giáo. Vì tôi là học sinh có hoàn cảnh khá phức tạp. Xuất thân từ gia đình giàu có tiếng trong thành phố, nhưng từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn, giờ ai cũng có gia đình mới của riêng họ, có con cái riêng, gần như chẳng ai thèm quan tâm đến tôi. Một đứa trẻ thiếu tình thương và sự quan tâm của người thân, hành vi sẽ thay đổi theo chiều hướng nổi loạn, bướng bỉnh hoặc thậm chí có phần thách thức. Tôi thế đấy, hay cãi lại, không nghe lời, còn cố tình làm trái với những gì được yêu cầu như một cách để thu hút sự chú ý.
Do không học được cách kiểm soát cảm xúc từ người lớn, tôi trở nên dễ nổi nóng, đánh nhau với bạn bè, làm những việc ngông cuồng, nghịch ngợm quá mức, nói năng ngang ngược khiến người khác tức giận.
Vì ít được yêu thương, tôi rằng như không học được cách đặt mình vào vị trí của người khác, dần dần dễ trở nên vô cảm, ích kỷ. Còn có xu hướng tự cô lập bản thân, cố tạo ra vỏ bọc mạnh mẽ để tự bảo vệ mình, ít giao tiếp, nhưng bên trong lại đầy mâu thuẫn và dễ tổn thương giống như một con nhím dựng gai.
Tuy nhiên, sự “ngổ ngáo” ấy không phải là bản chất xấu xa vốn có trong tôi, mà đó là tiếng kêu cứu trong vô thức, là cách tôi phản ứng lại với sự thiếu thốn tình cảm. Cho nên cũng không thể trách bản thân tôi nổi loạn không ai rầy dạy nổi. Việc gì bị cấm, tôi lại cố làm cho bằng được. Rõ ràng học giỏi các môn tự nhiên nhưng lại cứ đòi thi các môn xã hội. Tóc đen dài mượt đẹp thế mà cứ thích cắt ngắn cũn như con trai. Ngoài ra còn hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, cặp kè chơi với mấy đứa con trai, chuyện gì học sinh hư làm, tôi không bỏ sót chuyện nào.
“Em sẽ tự gọi!” Tôi tỏ vẻ khó chịu, quay lưng bước đi.
Giáo viên chủ nhiệm đập bàn: “Đứng lại! Em, thái độ gì vậy hả? Hôm nay em đánh Tô Hạo ra nông nỗi này, từ đầu năm đến giờ em đã bị ghi ba lỗi nghiêm trọng rồi đó! Lần này nếu không xử lý ổn thỏa, nhà trường hoàn toàn có thể đuổi học em! Giáo viên chủ nhiệm nhất định phải có lời giải thích với phía bên nhà Tô Hạo! Sao em cứ làm khó dễ cho cô thế hả?”
“Cô biết nhà em có tiền, có thế lực, nhưng người bị em đánh cũng không phải dạng vừa! Đến lúc chuyện ầm lên thì dù em là ai, nhà trường cũng không giữ em lại được đâu!”
Gương mặt thờ ơ của tôi cuối cùng cũng có chút biến đổi. Đúng là tôi chẳng quan tâm điều gì, cũng không ngại nghỉ học thêm lần nữa. Nhưng, chỉ có chuyện nhỏ này mà muốn đuổi học tôi! Tôi thật sự không cam tâm, cũng không muốn rời khỏi trường vào lúc này.
Thế nhưng, vừa mới cãi nhau rất dữ dội với ông bà già ở nhà, tôi tuyệt đối sẽ không quay về cầu xin họ. Mà có xin thì cũng chỉ nhận lại những lời trách mắng mù quáng khó nghe mà thôi.
Giáo viên chủ nhiệm thở dài: “Em cũng nên trưởng thành đi. Chẳng lẽ cứ tiếp tục tự buông thả thế này sao?
Tôi hơi ngẩn người.
Trên thế gian này, có lý do gì để tôi không tự buông thả?
Có ai khiến tôi muốn mình trở nên tốt đẹp, muốn thay đổi để trở thành người được yêu thương, được quan tâm?
Người đó có tồn tại không? Cái người yêu thương tôi ấy?
Nếu đã không có thì cố gắng có ý nghĩa gì chứ?
“Biết rồi.” Tôi vứt lại một câu chẳng rõ ý, rồi quay lưng rời khỏi văn phòng.
Tan học, tôi quay về căn nhà trống không, căn phòng tân hôn của tôi. Ngồi thẫn thờ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra và bấm điện thoại gọi đi.
“Alo…”
“Triều An?” Ở đầu dây điện thoại, giọng người đàn ông từ bên kia đại dương có phần ngạc nhiên, dường như anh ta không nghĩ tôi sẽ chủ động gọi.
“…” Nghe được giọng nói trầm ấm kia, đột nhiên tôi không biết nên mở miệng thế nào.
Một tuần trước, đúng vào ngày sinh nhật 19 tuổi của mình, tôi đã cùng người đàn ông này đến ủy ban nhân dân thành phố đăng ký kết hôn. Ngay hôm đó anh ta có việc gấp phải ra nước ngoài công tác, nói đi là đi cả tuần.
Thật ra, người chồng trên danh nghĩa này, tôi chỉ mới gặp đúng một lần. Mọi thứ giống như một giấc mộng hoang đường, khó tin.
Dùng thân phận học sinh lớp 12 để kết hôn với một người đàn ông vừa mới quen, hơn mình những mười sáu tuổi, có lẽ đây là lần nổi loạn lớn nhất trong đời tôi.
Lý do rất đơn giản: khi anh ta cầu hôn tôi, tất cả những người tôi ghét đều phản đối. Vậy là tôi đồng ý lấy anh ta!
Phạm Quốc Thanh phản đối, Vũ Thảo Di phản đối, Lương Gia Hân còn phản đối dữ dội hơn, thậm chí tuyệt thực để phản đối, khiến cả nhà náo loạn.
Khoảnh khắc tôi gật đầu đồng ý với người đàn ông đó, nhìn thấy vẻ căm hận ngút trời trên mặt Lương Gia Hân, nghe tiếng cha mẹ mắng mỏ chất vấn, tôi lại thấy một thứ khoái cảm méo mó dâng trào trong lòng, đầu óc hưng phấn kỳ lạ.
Tôi thỏa mãn hưởng thụ!
Hưởng thụ sự sa đọa này, nhất là khi chính sự sa đọa đó lại khiến bọn họ đau đớn!