Tình Yêu Diệu Kỳ

Chương 5: Vì em là vợ anh.

Trước Sau

break

Anh mở cửa xe, để tôi ngồi vào ghế phụ.

“Em đói không? Muốn ăn gì?”

“Gì cũng được… Xin lỗi, mới quen đã làm phiền chú. Cảm ơn chú vì đã giúp đỡ.” Tôi ngượng ngùng, ngoài lời xin lỗi ra thì không biết nên nói gì vào lúc này.

“Không cần cảm ơn. Em là vợ anh mà.”

Không ngờ anh ta lại trả lời như vậy, tim tôi lại bất chợt đập loạn nhịp.

Vợ? Đến giờ tôi vẫn chưa thật sự có cảm giác gì với cái từ này! Lúc trước cũng chỉ là hành động bốc đồng trong cơn tức giận, chưa từng nghĩ đến hậu quả sau đó là gì…

Thấy tôi im lặng anh cũng không nói gì thêm, không hỏi vì sao lúc đầu tôi không muốn giải thích, cứ như đã sớm nhìn thấu lòng tôi, thấu hiểu tất cả. Ngay sau đó, Trần Minh Thương chẳng hề e ngại mà đưa tôi đến nhà hàng cao cấp lớn nhất nhì thành phố. Nếu không phải vì gương mặt như “giấy thông hành” của Trần Minh Thương thì với bộ dạng nhếch nhác này của tôi, chắc chắn dù đứng ở cửa cũng sẽ bị bảo vệ đuổi đi cả trăm lần rồi.

Ăn xong, anh lại dẫn tôi đến một salon tạo mẫu cao cấp.

Thấy anh đang đánh giá mái tóc mình, tôi vội nói: “Tôi mới cắt, không cần cắt nữa.”

“Vào trong đi!”

Tôi vẫn bị anh nắm tay kéo vào trong. Vừa mới chịu ơn anh ta nên cũng ngại từ chối, đành đi theo mà chẳng mà biết anh ta đang định làm gì.

Vừa bước vào, một stylist quen biết lập tức bước tới.

“Giám đốc, hôm nay sao lại có thời gian ghé qua… ”

Lời chưa dứt, ánh mắt anh chàng stylist đã rơi lên người phía sau lưng Trần Minh Thương. Cả gương mặt anh ta lập tức sững lại như vừa nhìn thấy kỳ quan thế giới, miệng há to đủ để nhét quả trứng gà, nhưng tố chất chuyên nghiệp khiến anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Vị này là…?”

Trần Minh Thương phớt lời câu hỏi, anh nói: “Gọi một stylist nữ đến đây.”

“Vâng, xin ngài chờ một chút.”

Rất nhanh, một người phụ nữ bước tới: “Xin chào, tôi là Tina! Ngài Thương cần tôi làm gì ạ?”

“Tóc này có thể gội ra không?” Trần Minh Thương hỏi. Bàn tay to lớn của anh ta đặt lên mái tóc tôi, xoa nhẹ hai cái tỏ vẻ không hài lòng.

Tina khó xử: “Không thể gội ra được, chỉ có thể nhuộm lại thôi ạ.”

“Vậy nhuộm đen.”

“Tôi không muốn!” Tóc tôi chỉ hơi vàng thôi, tất cả thầy cô trong trường cũng có ai nói gì đâu, nghe anh ta nói muốn nhuộm tóc tôi thành màu đen, tôi lập tức phản đối, đời tôi ghét nhất là bị người khác tự ý sắp xếp. Nhưng hai vai lúc này đã bị đôi bàn tay mạnh mẽ của Trần Minh Thương giữ chặt, không thể động đậy.

“Học sinh thì nên có dáng vẻ của học sinh!”

“Tôi trông thế nào không cần chú quan tâm!”

Đúng là anh ta cũng chẳng khác gì những người trong nhà tôi, lúc nào cũng muốn tôi nghe lời, phải làm theo những gì họ muốn. Nhận ra điều này tôi lập tức bật chế độ cảnh giác cao độ.

Stylist bị dọa đến câm nín. Cô ta chưa từng thấy ai dám nói chuyện với Trần Minh Thương như vậy! Cái cô gái tóc nhuộm màu quái đản, kiểu tóc khoa trương như “thiếu nữ thôn quê đua đòi giống gái thành thị” này rốt cuộc là ai thế nhỉ?

“Triều An!” Trần Minh Thương nhìn tôi cau mày.

“Không ưa thì đừng nhìn! Ai bảo chú nhìn!” Tôi không thèm liếc anh ta lấy một cái.

“Phạm Triều An!” Anh ta gọi rõ tên tôi từng chữ, biểu lộ sự khó chịu mất kiên nhẫn.

Tôi nào chịu thua, lời nói càng lúc càng kích động hơn: “Chú tưởng chú là ai? Dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi! Chú…”

Giây tiếp theo, không khí bỗng chốc lặng ngắt.

Môi của tôi bị anh chặn lại. Anh hôn tôi thật mạnh, như một lời cảnh cáo. Sau đó dùng chút lực giữ chặt cằm tôi, nhìn gương mặt bị lớp trang điểm dày che lấp, anh ta khó chịu nói:

“Em nói xem tôi là ai? Phạm Triều An, hình như em vẫn chưa nhận ra quan hệ của chúng ta đã thay đổi!”

Aaaaaa!!! Tất cả mọi người trong salon đang lén nhìn, tim muốn vỡ ra từng mảnh!

Màu son lòe loẹt rẻ tiền trên môi cô gái đó chắc chắn chứa cả tá chì chứ chẳng chơi! Trời ơi, khẩu vị của ngài giám đốc từ bao giờ lại mặn đến vậy! Mặn quá rồi đấy trời! Đối mặt với gương mặt thế kia mà anh ta vẫn hôn được! Quỳ lạy luôn được sao? Vậy tụi tôi còn dám lăn lộn trong giới thời trang nữa không đây!!!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc