Khó hiểu ngửa đầu.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Vương Vi cuối cùng cũng nhìn rõ toàn bộ hình dạng của dã thú. Nó có khuôn mặt hung tợn, hơi mang hình dáng của con người, nhưng thiên về hình dáng dã thú hơn, hàm dưới có những chiếc răng nanh đáng sợ, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, trông có vẻ có thể dễ dàng cắn đứt máu thịt của con mồi.
Tai và cánh của nó cực kỳ giống dơi, toàn thân phủ kín lông cứng. Cơ thể của nó có chút giống con người nhiều hơn, nhưng tứ chi thì thật sự vạm vỡ đến mức con người không thể đạt tới, thoạt nhìn tràn ngập dã tính và sức bật. Bàn chân sau của nó rộng hơn bàn chân trước, có móng vuốt sắc nhọn và lòng bàn tay dày.
Cái đuôi khổng lồ phía sau trông giống như đuôi thằn lằn. Nó rất dài nhưng rất linh hoạt. Nó được bao phủ bởi những vảy nhỏ và phản chiếu ánh sáng xanh lam.
Cô không chút nghi ngờ về khả năng sát thương của cái đuôi của nó, bởi vì cô đã nhìn thấy khi nó nhàm chán nó lắc lư cái đuôi qua lại, và tất cả những tảng đá chạm vào đuôi của nó đều bị đập nát thành từng mảnh ——
Dã thú có được một đôi mắt rất đẹp, giống như những viên ngọc lục bảo đẹp nhất, sáng ngời, sâu thẳm và thuần tịnh.
Chính đôi mắt quái thú xinh đẹp này giờ phút này đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô. Ánh sáng sâu thẳm khiến cô vô thức tiến lại gần nó. Đôi tay mảnh khảnh của Vương Vi nhẹ nhàng chạm vào cái đầu đang cúi xuống của nó, tới gần đôi mắt xanh quyến rũ đó.
Giống như bị thứ gì đó mê hoặc——
Dã thú thực dịu ngoan, ngay cả khi cô đưa tay về phía răng của nó, cô tò mò vuốt những chiếc răng nanh sắc nhọn của nó, chỉ khi cô suýt bị răng nanh của nó cắt trúng, nó mới hơi né tránh một chút.
Bàn tay cô chạm vào cơ thể nó, nó trông thật sự rất cao lớn, không tính đến chiều cao của đôi cánh, cũng có vẻ cao tới ba mét, cô phải kiễng chân mới với tới ngực của nó. Bộ lông của nó rất cứng, cơ thể của nó khi nhéo nhéo vào lại giống như đá, nhưng không lạnh băng như đá, làn da dưới tay cô theo nhịp thở thong thả phập phồng cô có thể cảm nhận được nhịp tim của nó đều đặn và mạnh mẽ.
Đột nhiên, cô chạm vào một tấm thẻ kim loại giấu dưới lông của nó. Cô tò mò cầm lấy tấm thẻ trong tay. Sợi dây kim loại buộc vào tấm thẻ khiến cô phải di chuyển đầu lại gần tấm thẻ.
Gargouille—— ( tiếng Trung phiên dịch: Tượng quỷ đá)
Vương Vi cẩn thận phân biệt, trên đó chỉ có một chữ, hình như là một cái tên? Nhưng cô xem cũng không hiểu. Đây có lẽ không phải là tiếng Anh mà có thể là tiếng Pháp.
“Đây là tên của bạn hả? Bạn là có chủ nhân không??” Tay Vương Vi buông tấm thẻ kim loại ra, thấy nó lại được giấu ở trong lớp lông thật dài.
“Nếu đúng thì gật đầu, nếu không đúng thì lắc đầu, được không?”
“Grào ——” Dã thú lắc lắc đầu thú.
“Bạn không nói được hả? Vậy bạn có thể viết chữ được không? Hoặc là bạn có thể hiểu chữ tôi viết được không?” Vương Vi cảm thấy dã thú này có thể có trí tuệ, cô phát hiện nó giống như có thể nghe hiểu cô đang nói gì!
Dã thú lại lắc lắc đầu. Vương Vi chưa từ bỏ ý định nhặt một cục đá có đầu nhòn nhọn lên, trên mặt đất viết tiếng Anh sau đó lại viết vài nét bút tiếng Trung, nhưng nhìn dã thú thờ ơ làm cô thất vọng.
“Bạn có thể nghe hiểu lời nói của tôi, đúng không?” Vương Vi lại hỏi, lần này dã thú gật gật đầu.
Quả nhiên, nó là có thể nghe hiểu lời nói của cô.
“Vậy bạn có biết cách rời khỏi nơi này không? Ý tôi muốn nói là trở lại trên mặt đất?” Vương Vi nhìn nó bày mong đợi, nhưng nó lại lắc lắc đầu với cô.
Nghĩa là cô không thể ra khỏi đây —— Vương Vi ngã xuống đất, ngay khi cô ngã xuống đất dã thú lập tức đem cái đuôi lót dưới người cô, tùy ý giống cái này ôm đuôi nó bi thương khóc thút thít.
Nó tò mò liếʍ chất lỏng chảy ra từ khóa mắt của sinh vật giống cái này, hương vị của nó thật chua xót, nó không thích.
Một lát sau, dã thú nhẹ nhàng rút cái đuôi từ dưới thân của Vương Vi ra, nó mở rộng cánh dơi, nhảy lên mấy cái liền biến mất ở trong bóng đêm.
Vương Vi ngốc ngốc nhìn dã thú rời đi, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.
Cô có cảm giác bị bỏ lại.
Lúc đầu thì không sao, nhưng một lúc sau, Vương Vi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô cuộn tròn mình lai, dưới ánh sáng mờ ảo cô run bần bật, từ nhỏ đã như vậy, cô cực kỳ sợ ở một mình, đây cũng là lý do tại sao cô thường đi du lịch theo nhóm vào kỳ nghỉ.
Tiếng vỗ cánh truyền đến.
Dã thú nhẹ nhàng gập cánh dơi đáp xuống bên cạnh Vương Vi, trong lòng bàn tay to lớn của nó là một bông hoa màu đỏ hồng còn to hơn bàn tay cô,
nó đại đại trong lòng bàn tay phóng một đóa so nàng bàn tay còn muốn lớn hơn nhiều màu hoa hồng, bên trong là nước trong suốt, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Ngửi rất thơm, tỏa ra hương hoa tươi mát.
“Đây là cái gì?” Vương Vi ngẩng đầu nhìn dã thú đi rồi còn quay về, nàng còn tưởng rằng nó sẽ không trở về nữa.
“Grào ——” dã thú nhẹ nhàng thử đưa đến bên môi cô.
Cô khẽ hé môi, chất lỏng ngọt ngào từng chút từng chút một tràn vào miệng cô, thơm ngon, ngọt ngào, rất thơm, mùi vị rất tuyệt.
Dã thú nghiêng một góc vừa phải, không làm cô bị sặc.
Sau khi thấy Vương Vi uống hết hoa Nguyệt Linh, dã thú vươn đầu lưỡi liếʍ miệng và cằm của cô, thậm chí còn hơi thâm nhập vào trong miệng cô, quấn lấy đầu lưỡi cô. Hương vị còn sót lại ở đó khiến nó rất thích.
Gương mặt Vương Vi lập tức đỏ bừng, nhịp tim có phần nhanh hơn. Trời ơi, đây là nụ hôn đầu của cô, dã thú này sao có thể như vậy—
Không đúng, tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy…
Sau khi dã thú liếʍ sạch môi cô, nó đưa thứ trong tay vào miệng mình, cũng không cắn nát mà nuốt xuống bụng.
Vương Vi che khuôn mặt đỏ bừng của mình, không dám nhìn vào đôi mắt xanh lục của quái thú. Cô luôn cảm thấy suy nghĩ của mình trong đôi mắt trong sáng đó dường như thật đáng khinh.
Dã thú để cô lại nơi này, lưu lại mùi của mình ở bốn phía nhằm phòng ngừa lúc nó không ở đây có thứ gì xông tới. Nó muốn đi săn, mang bộ phận tốt nhất về đưa cho giống cái, giành được sự yêu thích của cô.
Trước khi rời đi lần nữa, quỷ đá tìm rất nhiều hoa Nguyệt Linh về, đặt chỗ ở bên cạnh Vương Vi.
Như vậy chắc đủ ăn rồi.
Theo nó thấy giống cái đều thích những thứ ngọt ngào, như vậy khi nó đi săn cô chắc sẽ không còn sợ hãi nữa.
Không thể không nói, trực giác của dã thú thật sự chính xác, Vương Vi không còn hoảng loạn như trước khi dã thú rời đi, cô có lẽ đã hiểu được cảm xúc mà nó thể hiện trong mắt, nó sẽ không bỏ rơi cô, chỉ muốn cô ở đây chờ nó trở về?
Vương Vi thực ra cũng có chút không chắc chắn về cảm giác của mình có chính xác hay không, cô chỉ mơ hồ đoán được một ít, dù sao dã thú này có thể nghe hiểu lời cô nói, rất nhân tính.