Ngứa quá ——
“Ha ——” hai mắt Vương Vi bịt kín một tầng sương mù, hơn phân nửa là xấu hổ buồn bực.
Trước khi Vương Vi thẹn quá thành giận, đầu lưỡi dã thú đã quay trở lại miệng của chủ nhân, Vương Vi giống như con thỏ bị chấn kinh nhảy lên, nhưng cô mất thăng bằng lại ngã quỵ xuống, ít nhiều nhờ cái đuôi linh hoạt của dã thú giúp cô không bị rơi khỏi bệ đá.
Hoảng sợ, bị hù chết ——
Vương Vi cúi đầu nhìn lướt qua, phát hiện chỗ bị dã thú liếʍ vết thương đều tốt hơn rất nhiều, chỉ có vết thương tương đối nghiêm trọng mới lưu lại một ít dấu vết, nhưng cũng không còn chảy máu. Vương Vi sờ vào chỗ bị thương, không thấy đau.
Sức mạnh chữa lành của nước bọt này thật mạnh mẽ...
Vết thương trên cánh tay lúc đầu cũng được dã thú trước mặt này liếʍ khỏi phải không? Vương Vi kinh ngạc nhìn dã thú, trong lòng dâng lên một cảm giác biết ơn, ngẩng đầu nhìn thấy dã thú đang lặng lẽ nhìn mình. Thần thái trong con ngươi của quái thú hoàn toàn không phải là thứ mà những con thú bình thường có thể sở hữu.
Dã thú này, giống hệt với bức tượng đá trước đó... Đúng rồi, lúc trước quá khẩn trương cô không chú ý tới, bức tượng đá biến mất từ khi nào???
“Bạn —— Bạn có thể nghe hiểu lời nói của tôi sao?” Vương Vi tiến một bước nhỏ tới gần tượng dã thú bằng đá sống lại, nghi hoặc hỏi.
“Grào ——” Một tiếng thú gầm trầm thấp phát ra từ sâu trong cổ họng của dã thú, mang theo một chút khàn khàn.
“......”Hoàn toàn không hiểu thú ngữ, cô Vương Vi rơi lệ đầy mặt.
“Ừm, tôi không hiểu ý của bạn. Nếu bạn có thể hiểu được tôi đang nói cái gì, bạn có thể chớp mắt một cái được không?” Vương Vi tỏ vẻ, nơi này tối như vậy, cô chỉ có thể nhìn thấy con ngươi màu lục nhạt của hắn.
Vì thế, Vương Vi nhìn thấy hai ngọn đèn xanh liên tục chớp chớp nhìn cô trong bóng đêm......
Ta đi... Tại sao cô lại có cảm giác trông thật đáng yêu thế này, vách đá này không khoa học!
Vương Vi kích động thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, cô cũng bất chấp sợ hãi, tiến lên giữ chặt cánh tay thô tráng thú của dã thú, “Bạn, bạn biết cách nào có thể ra khỏi đây không? Tôi không định đi vào nơi này, tôi muốn đi ra ngoài, chính là rời khỏi địa huyệt này. Bạn biết đường đi ra ngoài không, xin bạn hãy nói cho tôi được không?” Vương Vi kích động đến mức cô nói năng có chút lộn xộn.
“Grào ——” dã thú nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi, một tay ôm Vương Vi ở trước ngực, ở trong hang động linh hoạt đi về phía trước. Giờ phút này lòng Vương Vi tràn đầy chờ mong.
Quả nhiên động vật thông nhân tính gì đó là đáng yêu nhất!
Khi tốc độ dã thú chậm lại, Vương Vi nghi hoặc nhìn bốn phía, nơi này là chỗ nào?
Không thể không nói, nơi này thực sự quá đẹp, mặt đất được bao phủ bởi những loài thực vật giống nấm, tựa như bạn đang ở trong bầu trời đầy sao, mỗi cây nấm có tán hình ô, mặt trên đều có những bào tử nhỏ phát ra ánh sáng huỳnh quang, tán nấm lớn nhất có thể to bằng cái cối xay, bé nhất chỉ to bằng đầu ngón tay út.
Trên vách đá còn mọc ra các thực vật như san hô, những xúc tu rung rinh phát ra ánh sáng yếu ớt phản chiếu ánh do những cây nấm trên mặt đất phát ra, chiếu sáng toàn bộ nền đất.
“Đẹp quá” Vương Vi lẩm bẩm, cô chưa bao giờ nghe nói có quốc gia nào dưới lòng đất có phong cảnh đẹp như vậy..
Nhưng...Có vẻ như không có đường thoát khỏi nơi đây?