Đi, đi rồi sao. Vương Vi nhờ ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động nhìn khắp bốn phía. Vẫn không nhìn thấy bóng dáng của dã thú. Yên tâm thở phào một hơi.
Vương Vi cẩn thận khám phá huyệt mộ đẹp che giấu cực tốt này, cô khom lưng nhón chân. Tận lực không phát ra một chút thanh âm nào.
Bên ngoài, vẫn là hang động rắc rối phức tạp như cũ.
Nên đi phương hướng nào đây...
Vương Vi phát hiện mình không còn nhớ được mình đã đến đây bằng đường nào nữa. Hiện tại coi vô cùng thống hận hướng dẫn viên du lịch vô trách nhiệmkia, rõ ràng không xác định được nơi đây rốt cuộc có nguy hiểm hay không, vậy mà lỗ mãng hấp tấp tiến vào cái hang động cổ quái này!
Sớm biết thế này có nói cái gì, cô cũng phải ở lại doanh địa.
Vương Vi căm giận lấy thức ăn nước uống từ trong ba lô leo núi ra, cô anh từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ. Cũng không biết lúc trước cô ngủ bao lâu, bụng cô trống rỗng rồi.
Rốt cuộc làm như thế nào cô mới có thể đi ra ngoài!
Vương Vi cất đồ ăn đi, sờ sờ cái bụng vẫn còn hơi đói.
Cúi đầu nhìn nhìn di động, mười hai mười ba phần trăm pin—— Vương Vi nhìn mức pin hiển thị trên điện thoại mà muốn khóc.
Đi bước một về phía trước, Vương Vi nắm di động, tay cô có chút run rẩy, khiến cho ánh sáng phát ra từ điện thoại cũng run run rẩy rẩy theo.
Cô đi về phía trước được hơn mười phút thì chợt nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ phía trước truyền đến. Chẳng lẽ là dã thú kia? Vương Vi nhanh chóng khóa điện thoại, sau đó che giấu bản thân.
Thanh âm tiến gần, rồi lại xa dần, Vương Vi nín thở, cô căng thẳng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim dữ dội của chính mình.
Cô tập trung sự chú ý về phía trước, nhưng không nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi tham lam của dã thú đang lóe lên phía sau mình.
Dã thú kia lộ ra nanh vuốt sắc bén, nhào về phía Vương Vi ——
“A ~” Vương Vi thét chói tai, đau quá! Bắp chân của cô bị móng vuốt của thú dữ cào rách, cả người c bị một con thú dữ giống chó hung ác đè xuống đất ẩm ướt. Hai tay cô gian nan vặn đầu thú dữ, dãy giữa trốn tránh những chiếc răng sắc nhọn đang cắn về phía cổ họng mình.
Con thú dữ đáng sợ hung hăng cào xách đùi của Vương Vi, trên da thịt cô xuất hiện ngày càng nhiều miệng vết thương, Vương Vi nhìn đôi mắt đỏ tươi của dã thú, đáy lòng cô càng thêm tuyệt vọng.
Đau quá, cứu mạng a ——
“Grào ——”
Trong tuyệt vọng, áp chế trên cơ thể cô biến mất.
Vương Vi ngốc ngốc nằm trên mặt đất, cuộn tròn thành một vòng.
Chỗ bị móng vuốt sắc nhọn cào thương đau đớn vô cùng. Vương Vi nhìn hai dã thú đang chiến đấu với nhau cách đó không xa, trong đó một con có đôi cánh dơi khổng lồ và chiếc đuôi thằn lằn dài, đúng là dã thú không ăn thịt cô.
Dã thú nhào qua, đè răng nanh địch nhân xuống, dùng sức xé rách.
“Ngao ô ——” dã thú giống chó rêи ɾỉ bị xé nát ngay tại chỗ, Vương Vi nhìn dã thú cả người đầy máu đến gần mình, cô sợ hãi co rúm lùi về phía sau, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống.
Cô sắp bị ăn thịt ——
Dã thú dừng lại, trong ánh mắt kinh sợ của Vương Vi, cái đuôi quấn mấy quả mọng nước đưa cho cô.
“Cho ta?” Vương Vi sợ hãi nhìn dã thú, qua thật lâu cô mới thử lấy một quả từ trên đuôi của nó.
Chắc là có thể ăn được?
Khi cắn một miếng nhỏ, nó rất ngọt rất giòn, vị thực ngon, cũng không biết đây là loại quả gì. Vương Vi nhanh chóng gặm sạch sạch sẽ một quả, dã thú lẳng lặng nhìn cô ăn, Vương Vi phát hiện dã thú này đối với cô tựa hồ không có ác ý.
Nơi này thật sự quá nguy hiểm, ít nhất, đi theo dã thú này so với một mình đi trong hang động tối đen khá hơn rất nhiều, thoạt nhìn hắn cũng không giống như muốn ăn thịt cô.
Hơn nữa Vương Vi nhận thấy điện thoại di động của cô sắp hết pin, cô căn bản không có cách nào tìm được đường đi ra ngoài trong bóng đêm.
Mặc cho số phận đi ——
Vương Vi bị dã thú đá ôm vào trong ngực,lặng lẽ nhìn dã thú linh hoạt di chuyển trong hang tối. Trong bóng đêm, đôi mắt quái thú đó phát ra ánh sáng xanh lục trông rất đẹp.
Dã thú nhẹ nhàng đặt Vương Vi ở trên đài đá, móng vuốt của nó vươn tới cô.
Làm gì vậy...
Vương Vi không dám cử động, sợ móng vuốt sắc nhọn của dã thú cào bị thương.
Không có đau đớn trong dự đoán, quần đùi bị nhẹ nhàng đẩy lên, lộ ra nhiều vết thương đang rỉ máu.
“Hít hà ——” Vương Vi cảm thấy vết thương truyền đến đau đớn, co rúm lại một chút.
Vương Vi trợn to hai mắt cảm nhận được trong bóng đêm đầu lưỡi ẩm ướt trơn trượt liếʍ xung quanh miệng vết thương. Trên cẳng chân còn đỡ, vết thương trên đùi rất nhạy cảm, mà đầu lưỡi cố ý vô tình thỉnh thoảng cọ qua nơi mẫn cảm của cô khiến cô mặt đỏ tai hồng muốn tránh né, nhưng bị dã thú đáng giận này áp chế không thể tránh thoát. Cô chỉ có thể để đầu lưỡi đáng ghét kia tùy ý xoay quanh nơi mẫn cảm.