Không có gì xảy ra. Xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Vương Vi chật vật nhặt chiếc điện thoại bị quăng rơi ở một bên, bám vào vách hang đứng lên, nghịch nghịch chiếc điện thoại di động, mò mẫm trong bóng tối.
Một tia sáng yếu ớt chiếu rọi trong bóng tối, Vương Vi nhẹ nhàng thở ra.
May mắn thay, nó đã không bị rơi hỏng.
Vương Vi nhìn quanh bốn phía, đột nhiên cô phát hiện không thấy dã thú phía sau. Hang động cô đang ở trống rỗng, cô dựa vào vách hang nhẹ nhàng thở dốc, sợ phát ra âm thanh quấy nhiễu dã thú ẩn núp trong bóng đêm.
Dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, Vương Vi phát hiện chính mình xông nhầm một nơi trông giống như một ngôi mộ. Các bức tường xung quanh được bao phủ bởi những hoa văn kỳ lạ. Những dòng chữ kì lạ được khắc dày đặc trên vách hang, hoa văn rất thần bí, giống như một loại tế lễ nào đó.
Vương Vi ôm cánh tay bị thương của mình, kéo chân trái dọc theo vách hang tìm kiếm bên trong.
Nó trống rỗng, nɠɵạı trừ một bức tượng đá cao đứng lẻ loi ở vị trí trung tâm. Bức tượng đá thoạt nhìn cao hai hoặc ba mét. Đó là một sinh vật kỳ quái có hình dạng quái thú với thân hình giống người còn mọc một đôi cánh trên lưng, cái đuôi tạo thành một vòng tròn trên mặt đất. Nó có răng nanh và móng vuốt sắc nhọn. Thoạt nhìn giống như ma quỷ trong Kinh Thánh.
Vương Vi mỏi mệt bò lên trên đài đá, nơi này là chỗ khô ráo duy nhất. Nhìn qua trông cũng thực sạch sẽ. Cô tựa lưng vào tượng đá, đầu cô nặng trĩu, choáng váng. Cô nghĩ chắc đầu cô bị va đập rồi.
Cuối cùng, cô hôn mê ——
Trong bóng đêm, máu tươi từ trên cánh tay của Vương Vi uốn lượn chảy xuống, lặng yên không một tiếng động nhỏ giọt trên tượng đá, rồi biến mất không thấy.
Một đôi mắt quái thú âm u màu xanh dường như đến từ vực thẳm đột nhiên mở ra từ trong bóng đêm, nó dang rộng đôi cánh dơi khổng lồ và nhẹ nhàng bao bọc lấy cô gái đang hôn mê, vươn cái lưỡi dài mỏng như lưỡi rắn, chạm vào vết thương trên người cô gái, dần dần, miệng vết thương không còn chảy máu nữa, cơn đau ở mắt cá chân cũng dần biến mất——
Không biết qua bao lâu, Vương Vi đột nhiên tỉnh lại trong cơn hôn mê, quần áo cô ướt đẫm mồ hôi, cô kinh hoảng đối mặt với một đôi mắt quái thú khổng lồ, ngay cả trong bóng tối vẫn phát ra ánh sáng xanh nhạt.
“A” Vương Vi cả kinh thét chói tai, nháy mắt cô thanh tỉnh hoàn toàn.
Không, đừng đến đây, đừng ăn thịt tôi!
Vương Vi vừa lăn vừa bò co về phía sau, kề sát vách đá, cô run rẩy, biểu hiện chủ nhân giờ phút này bất an.
Dã thú lẳng lặng nhìn chăm chú vào Vương Vi, không có bất luận động tác nào.
Dưới cái nhìn chăm chú của dã thú, Vương Vi dần dần bình tĩnh lại, sao lại thế này, cô thực sự có thể cảm giác được nó đối với cô không có ác ý, sao có thể!
Vương Vi ngập ngừng thử đứng lên, cô cẩn thận quan sát dã thú. Dã thú cũng theo động tác của Vương Vi thu cánh dơi lain, thay vào đó dùng đuôi quấn quanh Vương Vi kéo cô từ trên mặt đất tới gần.
Thật đáng sợ!
Nhắm chặt hai mắt, Vương Vi đứng lên, lúc này cô mới phát hiệ mắt cá chân của mình không còn đau nữa, dưới ánh sáng của điện thoại di động, Vương Vi ngạc nhiên phát hiện mắt cá chân không còn sưng tấy, vết thương trên cánh tay cũng đã biến mất, miệng vết thương đầy máu kia giống như là một giấc mộng. Những chỗ trên cơ thể vốn bị bầm tím cũng biến mất không dấu vết.
Sao lại thế này, cô đây là đang nằm mơ sao.
Không, không đúng, nếu là mộng, thì hiện tại mới hẳn là đang nằm mơ. Vương Vi ngửa đầu nhìn dã thú cao lớn.
Thử lui về phía sau, dã thú bình tĩnh nhìn cô như cũ, không hề cử động.
Không cần xong lại đây, đáy lòng Vương Vi yên lặng cầu nguyện, một bên lùi về phía sau. Một chút, đi một bước một, ngay khi Vương Vi lùi đến cửa hang, dã thú lại lần nữa dùng cái đuôi quấn quanh cô, kéo cô về bên người nó.
Sau nhiều lần thử, Vương Vi rốt cuộc phát hiện, dã thú sẽ không ăn cô, nhưng nó cũng không thả cô đi.
Rốt cuộc muốn làm cái gì, trong lòng Vương Vi run sợ nhìn dã thú.
Ọc —— một âm thanh đáng xấu hổ vang lên..
Dã thú nhìn chằm chằm bụng Vương Vi, nhìn thật lâu, Vương Vi cũng theo ánh mắt dã thú nhìn về phía bụng nhỏ phẳng lì của mình, mặt cô đỏ bừng.
Nhìn thế này không phải cô đang đói bụng sao.
Ôm bụng, Vương Vi trốn tránh ánh mắt của dã thú.
Dã thú vươn cánh tay cường tráng của mình, thu móng vuốt sắc bén vào giữa các ngón tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng của Vương Vi.
Vương Vi ngây ngốc nhìn động tác dã thú, cô sợ tới mức động cũng không dám động, cô sợ khoảnh khắc tiếp theo dã thú sẽ mổ bụng cô.
Cho đến khi dã thú nhảy bật lên và biến mất trong huyệt mộ.