“Mọi người ở đâu, có ai không!” Vương Vi tập tễnh gọi, muốn quay trở lại đường cũ, cô lại phát hiện làm như thế nào cô cũng không tìm thấy con đường đã từng đi qua.
Đường về đã bị chặn bởi những tảng đá khổng lồ, rõ ràng vừa rồi không có.
Vương Vi trợn tròn mắt, dưới ánh đèn di động mỏng manh, cô khập khiễng cẩn thận bước đi về phía trước, trong bóng tối bao phủ, cô luôn cảm thấy một cảm giác bất an khó tả dâng trào.
Loại cảm giác này cực kỳ đáng sợ.
Vương Vi do dự tiến về phía trước, mắt cá chân của cô đau đớn càng thêm mãnh liệt, cúi đầu nhìn nhìn, xanh tím xanh tím, sưng lợi hại.
Cuối cùng cô chỉ có thể bám vào một mặt vách hang dùng một chân đi về phía trước.
57% ——
Vương Vi nhìn lượng pin của di động theo thời gian hao từng chút từng chút, trong lòng cô càng thêm hoảng loạn. Cô lại thử gọi điện thoại, vẫn như cũ không có tín hiệu.
Đột nhiên, cô nghe thấy một âm thanh yếu ớt.
Giọng nói đó rất yếu ớt, tựa như chủ nhân của giọng nói đó đang đau đớn——
Cô vẫy vẫy điện thoại về phía có âm thanh.
Cô nhìn chăm chú vào một góc tối, cảm thấy ánh sáng từ điện thoại di động của mình vừa chiếu sáng thứ gì đó rồi biến mất trong nháy mắt——
Đó không phải là ảo giác!
Vương Vi sợ tới mức ngón tay run rẩy, trong lòng run sợ nhanh chóng chiếu ánh đèn điện thoại về phương hướng vừa rồi.
Dưới ánh sáng mỏng manh, Vương Vi híp mắt nhìn lại.
Trời ơi! Vương Vi che miệng lại, ngăn chặn tiếng thét chói tai thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.
Cô chỉ thấy vài dã thú không biết tên có hình thể to mọng đang tranh đoạt xé rách một đống máu thịt mơ hồ.
Từ góc độ của mình, cô có thể nhìn thấy chiếc balo leo núi quen thuộc bên cạnh đống máu thịt mơ hồ và xương cốt trắng bệch lộ ra ngoài, đó hóa ra là một người!
Điều đáng sợ là người đó vẫn chưa chết! Tiếng rêи ɾỉ yếu ớt khiến người ta ớn lạnh.
Vương Vi cẩn thận lùi về phía sau, nhưng do mắt cá chân bị thương nên cô vẫn không cẩn thận phát ra tiếng vang, dù rằng rất nhỏ, tuy nhiên những dã thú kia đều nâng cái đầu đang vùi trong xác người lên, đồng tử dã thú màu đỏ tươi nhìn về phía Vương Vi.
Chúng nó là loài dã thú thường thấy nhất trong huyệt mộ, trường kỳ sinh tồn trong bóng đêm, khiến cho khứu giác cùng thính giác của chúng nó vô cùng nhanh nhạy. Nhưng đôi mắt sớm đã thoái hóa, thoạt nhìn giống như dán một tầng lá mỏng, giờ phút này chúng vô thần chuyển về phía cô, tràn ngập ác ý.
Không, không được lại đây!
Vương Vi hoảng sợ bỏ chạy trong huyệt mộ giống như mê cung, do móng vuốt của dã thú cào rách trên cánh tay cô xuất hiện một vết thương nhỏ máu, máu thịt lồi ra tương phản với làn da trắng nõn mềm mại, thoạt nhìn rất ghê người.
Đau quá!
Mùi máu tươi dẫn đường cho những dã thú giống chuột này. Chúng nó truy đuổi Vương Vi, nhưng cũng không lập tức liền giết chết cô.
Đây là phương pháp phân thụ chúng nó quen dùng, kéo con mồi xuống vực thẳm tuyệt vọng, cắn nuốt từng chút một cho đến khi chúng cắn nát trái tim tràn đầy tuyệt vọng.
Đó sẽ là món ăn ngon nhất trên thế giới.
Không ngờ khoảng cách giữa hai bên ngày càng kéo gần kéo gần——
Phanh. Khi chạy trốn Vương Vi không cẩn thận đụng vào vách đá, cô kinh hãi trong đầu trống rỗng.
Cô theo khe trượt, lăn vào tường kép bí ẩn ở trên vách núi trung hang động. Cô lăn thẳng xuống, và đọc vài lần trên vách hang, cuối cùng, cô vô lực nằm dưới đáy hang, mọi bộ phận trên cơ thể đều đang kêu gào đau đớn.
Trong lúc nhất thời cô không thể động đậy được.
Vương Vi tuyệt vọng, cô nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy, chờ đợi tử vong tiến đến ——